Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1106

Khi anh ở trong vực sâu tăm tối, khi anh lâm vào đường cùng, mất đi hy vọng với thế giới, trong lúc anh phẫn nộ, đầy căm thù với loài người, Hòa Ngọc thực sự giống như một vầng hào quang có thể chiếu sáng cả thế giới.

Anh từng là một con cá, một con mèo lớn, là yêu quái, cũng từng là dây leo, là bánh trôi. Anh đã biến thành nhiều giống loài với vô vàn hình thù khác nhau. Nhưng Hòa Ngọc vẫn luôn có thể nhận ra anh, biết anh là ai.

Hòa Ngọc không thích nói nhiều, cũng sẽ không dịu dàng với anh, nhưng cậu đã từng bước bóc tách sự thật, từng bước tiến về phía anh, còn muốn cứu anh. Hòa Ngọc không nói gì, nhưng cậu đã làm tất cả.

Đôi mắt xanh rất khó hình dung cảm giác mãn nguyện của anh vào lúc này. Anh không cần chứng minh mình là ai, cũng không cần phải nói gì, anh chỉ cần xuất hiện, chỉ cần nhìn vào mắt Hòa Ngọc. Hòa Ngọc lập tức sẽ hiểu hết. Đó là sự thấu hiểu từ tận linh hồn, là thứ tình cảm mãi đáng giá dù anh đã vượt qua rất nhiều thế giới khác nhau, trải qua biết bao lần bị bao vây tiêu diệt hay những lần máu tươi chảy ra đến nỗi khô lại.

Gặp được Hòa Ngọc là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này.

Gợn nước càng lúc càng nhẹ, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Trước khi Laners nhắm mắt, đôi mắt chỉ còn lại một chút sắc xanh đó vẫn luôn nhìn chằm chằm Hòa Ngọc. Trong đó chất chứa rất nhiều tình cảm, rất nhiều lời nói, giống như có thể khiến người khác chìm đắm.

Ly Trạm từng chút một miêu tả lại dáng vẻ của Hòa Ngọc, từng chút một khắc ghi cậu vào trong tim, sau đó là sự chờ đợi dài đằng đẵng. Người khác có thể đợi vài ngày, mười mấy ngày, nhiều nhất cũng chưa đến một tháng. Với Ly Trạm mà nói, anh đã đợi vô số phó bản, đợi từ khi phó bản thứ nhất bắt đầu đến tận khi chết đi rồi mới thôi không đợi nữa, là quãng thời gian xa xôi và đằng đẵng.

Laners hoàn toàn nhắm mắt, ngã xuống, không còn hô hấp. Có lẽ sợ Laners làm hại Hòa Ngọc, ý niệm cuối cùng của Ly Trạm là g**t ch*t Laners.

Trên đất là một cỗ thi thể.

Hòa Ngọc đứng yên tại chỗ rất lâu, sau đó mới nhấc chân bước qua thi thể, không nhìn lại, không mảy may có chút tình cảm nào với cỗ thi thể không còn đôi mắt xanh ấy nữa.

Bình luận: "Aaa, rốt cuộc Hòa Ngọc đã nói những gì?"

Bình luận: "Sao không cho tôi nghe, hu hu hu, không chịu nổi nữa rồi."

Bình luận: "Không lẽ tỏ tình rồi?"

Bình luận: "Nghĩ nhiều quá đó, các cậu thấy Hòa Thần giống người biết tỏ tình sao?"

Bình luận: "Nói thật, tôi thực sự không cảm nhận được tình cảm của Hòa Thần dành cho mắt xanh, lần nào cậu ta cũng ra tay rất dứt khoát. CP Tinh Hòa của tôi vẫn là tốt nhất, một câu đợi tôi, rất dứt khoát."

Bình luận: "Lầu trên nói vậy tôi không phục, Hòa Thần đối xử với Lăng Bất Thần tốt hơn, còn lấy đàn của Ly Trạm tặng cho Lăng Bất Thần."

Bình luận: "Tên ngốc như tôi sắp bùng nổ rồi, Hòa Thần vẫn giữ mình, anh ta không ngon sao?"

Bình luận: "Eugene không ngon lắm, nhìn một cái đã phối hợp với nhau, nếu nhìn thêm hai cái nữa thì chưa cần yêu đã lên giường rồi."

Bình luận: "Đừng cãi nhau nữa, một NPC, một đám chiến hữu, không có gì hay để đẩy thuyền cả. Một mình Hòa Thần là đủ, cố gắng thăng cấp nhé!"

Bình luận: "Chặn người phía trước đi!"

Bình luận: "Chặn đi!"

Tai của Eugene dán lên cửa, vẻ mặt hóng hớt: "Rốt cuộc đang làm gì vậy? Sao không có tiếng gì thế?"

Nói đến câu không có tiếng gì, sắc mặt của Eugene đã đen lại.

Quỳnh ngờ vực: "Không tâm sự không phải sẽ tốt hơn sao?"

Eugene: "Cô gái nhỏ, cô không hiểu đâu."

Trấn Tinh và Lăng Bất Thần lạnh lùng đứng bên cạnh, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, mắt chăm chú nhìn về một hướng.

Một lúc lâu sau, Lăng Bất Thần nhỏ giọng lầm bầm: "NPC không ra ngoài à?"

Trấn Tinh nghĩ một lúc, đáp: "Anh ta không có thân thể, chắc sẽ không ra."

Hai người nhìn nhau, ăn ý nhận ra cùng một loại cảm xúc trong mắt đối phương.

Thật tốt, yên tâm rồi.

Bình Luận (0)
Comment