Seattle thất thần, Đoàn Vu Thần tò mò đẩy đẩy cô ta, hạ thấp giọng nói: "Này, cô làm sao vậy?"
Seattle hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn anh ta, không nói gì.
Lúc này, cửa "cạch" một tiếng mở ra, Eugene suýt nữa ngã vào trong. Hòa Ngọc mặt không biểu cảm nhìn gã: "Có chuyện gì sao?"
Eugene bám vào Vạn Nhân Trảm, đứng thẳng người dậy, ho một tiếng: "Khụ khụ, không có chuyện gì, đang đợi cậu đó."
Seattle tiến lên trước một bước, đi đến trước mặt Hòa Ngọc, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, giọng nói không giấu nổi run rẩy: "Hòa Ngọc, anh ta chính là..."
"Suỵt." Hòa Ngọc giơ tay, một ngón tay để trên môi.
Seattle lập tức im lặng. Cô ta hiểu rồi, bây giờ vẫn chưa phải lúc nói ra thân phận của Ly Trạm. Bọn họ đang ở trong mạng lưới phát sóng trực tiếp, một khi nói ra thân phận của Ly Trạm, bên ngoài sẽ xảy ra một cuộc chiến đẫm máu, thậm chí có thể khiến bọn họ rơi vào hoàn cảnh giống lần trước.
Nhưng nhìn ánh mắt của Hòa Ngọc, Seattle biết cậu sẽ không giấu kín chuyện này mãi mãi. Sâu trong đôi mắt của cậu ẩn chứa một ngọn lửa, không đốt cháy những người ở hậu đài thì sẽ thiêu cháy chính mình. Hòa Ngọc nhất định đã tính xong tất cả.
Seattle bỗng nhiên có chút thương xót Hòa Ngọc. Cậu trông thật rất gầy gò yếu ớt, năng lực chiến đấu chỉ ở mức 2 điểm nhưng lại phải gánh vác quá nhiều thứ. Bọn họ với danh nghĩa là đồng đội của cậu, thực ra chỉ cần làm theo sự sắp xếp của cậu, tất cả những thứ còn lại đều không cần lo lắng. Hòa Ngọc lao tâm khổ trí vì bọn họ, chỉ huy tất cả mọi người trong cục diện này cũng không dễ dàng gì.
Hốc mắt Seattle đỏ bừng, nhẹ giọng nói: "Ngọc Ngọc, sau này tôi sẽ không nói anh điên nữa, anh bảo tôi làm gì tôi sẽ làm nấy. Nếu anh buồn thì khóc một chút cũng được."
Hòa Ngọc: "..."
Cậu tò mò nhìn Seattle một cái, chau mày: "Rốt cuộc là cô đã tưởng tượng ra chuyện gì vậy?"
Seattle đỏ mắt, khịt khịt mũi.
Quỳnh gãi đầu: "Hòa Ngọc sẽ không khóc đâu, cô đừng tưởng tượng vớ vẩn nữa."
Hòa Ngọc đã từng khóc, nhưng đó là trong lúc diễn kịch. g**t ch*t đôi mắt xanh nhiều lần như vậy cũng chưa thấy cậu rơi lệ lần nào. Tuy Hòa Ngọc trông có vẻ gầy gò ốm yếu, nhợt nhạt nhưng cậu rất cứng cỏi, điển hình cho kiểu người thà đổ máu chứ không đổ lệ. Điểm này khiến cậu mạnh hơn rất nhiều chiến sĩ Liên Bang. Đương nhiên, bản thân cậu cũng đã mạnh sẵn rồi.
Đoàn Vu Thần cũng gãi đầu, nghĩ một lúc, cân nhắc ngôn từ rồi mới hỏi: "Sao đôi mắt xanh lại ở trong phó bản này? Là thần à? NPC cũng có thể thành thần à?"
Chuyện này nằm ngoài tầm hiểu biết, Đoàn Vu Thần không giấu nổi tò mò.
Hòa Ngọc nhìn anh ta. Thật ra, cậu rất hài lòng với đồng đội của mình, không cần nói cũng biết điều gì nên hỏi, điều gì không nên hỏi, điều gì có thể nói, điều gì không thể nói, trước nay chưa từng khiến cậu cảm thấy phiền.
Đối với những đồng đội như thế này, Hòa Ngọc sẵn sàng bỏ ra một chút thời gian giải thích: "Có thể coi là thần, nhưng không phải thần."