Lời này có chút kỳ lạ, tất cả mọi người nghe xong đều nhìn về phía cậu.
Hòa Ngọc giải thích: "Trước đó tôi đã từng giải thích rồi, thần thực ra là hệ thống chạy bằng năng lượng, đồng thời cũng là người vô cùng mạnh, đã đột phá ranh giới của hệ thống năng lực chiến đấu và hệ thống năng lượng. Trong cơ thể không chỉ chứa nguồn năng lượng to lớn mà còn kiểm soát cả năng lượng trên thế giới."
Trong lòng Hòa Ngọc vô cùng tán thưởng thần. Rõ ràng những nhận thức trước đó vẫn luôn là "hệ thống năng lực chiến đấu", vậy mà có người có thể phá vỡ nó. Sau đó, lại tiến hóa lên hệ thống năng lượng, bắt buộc phải có đủ cả thực lực và may mắn.
Những người khác gật đầu, bày tỏ rằng cậu đã từng nói điều này.
Hòa Ngọc nói tiếp: "Vậy nên, những người điều khiển năng lượng một cách thành thạo có thể được gọi là thần, nhưng cũng không tính là thần. Nếu mọi người mạnh hơn một chút, hiểu biết về năng lượng nhiều hơn một chút, theo định nghĩa truyền thống về thần, mọi người cũng có thể coi là thần."
Mọi người: "..."
Thì ra trở thành thần đơn giản đến vậy sao?
Eugene nhíu mày hỏi: "Trong cơ thể chúng ta có rất nhiều năng lượng, đợi đến khi chúng ta có thể sử dụng thành thạo năng lượng, chúng ta chẳng phải cũng có thể giống như đôi mắt xanh sao?"
Năng lượng lấy ra từ cơ thể người này có thể truyền vào cơ thể người khác.
Vậy chẳng phải ai cũng có thể trở thành "đồ ăn" sao?
Nhưng Hòa Ngọc lại lắc lắc đầu, phủ định: "Không được, tuy cơ thể của mọi người có rất nhiều năng lượng nhưng bản thân mọi người không phải năng lượng, số năng lượng có thể lấy ra có lẽ cũng không nhiều. Đôi mắt xanh thì khác, NPC mắt xanh có thể vốn dĩ chính là năng lượng."
Anh không giống các NPC khác, sự tồn tại của anh rất đặc biệt, có lẽ anh được tạo nên từ năng lượng. Vì bản thân anh chính là năng lượng, cho nên năng lượng dung hòa với máu thịt của anh ta, hình thành nên vô số giọt máu mang năng lượng, tiếp tục cho vào lấy ra, từ đó tạo thành thuốc. Nếu làm như vậy trên người của người khác e là không làm nổi.
Mọi người bỗng tỉnh ngộ, nhưng trong chốc lát cũng thở phào một hơi, không cần lo lắng chuyện nếu sau này, mình tiếp tục luyện tập sẽ rơi vào hoàn cảnh giống như đôi mắt xanh, vậy là tốt lắm rồi.
Vương cung.
Sau khi im lặng, có người nhỏ giọng nói một câu: "Nếu tất cả công dân Liên Bang đều biết mắt xanh là Ly Trạm, chúng ta nhất định sẽ bị rất nhiều cao thủ Liên Bang căm hận. Đến lúc đó, có thể chúng ta không chỉ đơn giản là mất đi quyền lực, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe xong câu này, tất cả mọi người lập tức đưa mắt nhìn nhau. Người ủng hộ việc nhận tội như người phụ trách khu thứ ba cũng trầm mặc. Không có ai muốn chết. Nhưng với tình hình hiện tại, không thể tiếp tục trốn tránh nữa rồi.
Có người ở khu thứ nhất nói: "Vậy rốt cuộc phải làm sao? Lại tiếp tục lấp l**m giống như lần trước, lúc cần thiết thì làm gián đoạn phát sóng trực tiếp sao?"
"Làm gián đoạn phát sóng trực tiếp rất phiền phức, cần rất nhiều thế lực tham gia." Có người của khu thứ năm lắc đầu, không đồng ý: "Lần trước làm gián đoạn phát sóng trực tiếp đã có rất nhiều người xì xào bàn tán, đấy vẫn là trong hoàn cảnh chưa có ai biết chuyện."
Lần này, khán giả đã biết nhiều tin tức như vậy, nếu bọn họ lại làm gián đoạn phát sóng trực tiếp thêm một lần nữa, nhìn thế nào cũng giống đang che giấu chuyện gì, người Liên Bang chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên. Hơn nữa, lần này trong phát sóng trực tiếp có Hòa Ngọc, Trấn Tinh, Eugene, Đoàn Vu Thần, Vạn Nhân Trảm, Seattle, Nguyên Trạch, Quỳnh, Trảm Đặc... Bọn họ đều là những người rất được yêu thích. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, những người ủng hộ bọn họ nhất định sẽ làm loạn đến mức long trời lở đất.
Huống hồ, trong đó còn có thám tử khu thứ ba Thành Chiêu. Chưa đến lúc nguy cấp, không thể làm gián đoạn phát sóng trực tiếp.
Người phụ trách khu thứ tư nói: "Cách nào cũng không được, nếu cứ kéo dài mãi, mấy người Hòa Ngọc sẽ có thể nói ra sự thật. Bọn họ chắc chắn đã đoán ra đôi mắt xanh chính là Ly Trạm."
Vào lúc này, trong màn hình, Hòa Ngọc ngăn Seattle nói tiếp, đồng thời cũng đưa ra một lời giải thích đặc biệt về NPC mắt xanh.
Phòng hội nghị lại chìm vào yên tĩnh thêm một lần nữa.
Thu Đao là người đầu tiên lên tiếng, trừng mắt: "Hòa Ngọc làm như vậy là không định nói ra sự thật sao?"
Người phụ trách khu thứ ba thở dài một tiếng, ánh mắt mang theo tán thưởng: "Hòa Ngọc tuyệt đối là một người thông minh. Lúc chúng ta nghĩ cậu ta không biết, cậu ta không những đoán được mà còn nói ra mọi chuyện. Lúc chúng ta nghĩ cậu ta sẽ nói ra, cậu ta lại một mực che giấu, thật sự rất thông minh!"
Những người như vậy, nếu thật sự chết trong đó thì thật đáng tiếc. Người phụ trách khu thứ ba tới bây giờ vẫn còn hối hận vì để Thành Chiêu đi vào, cũng hối hận vì đã đồng ý lời thỉnh cầu của Trấn Tinh. này quả thật không nên tham gia.
Cuối cùng, Vương đưa ra quyết định: "Nếu Hòa Ngọc tạm thời không định nói ra, vậy chúng ta cứ tiếp tục kéo dài thêm một thời gian."
Ông đứng dậy, khoa khoa tay: "Các vị, tôi phải đi chuẩn bị bản thảo, một tiếng sau đưa ra lời giải thích tạm thời cho công dân. Tôi cứ kéo dài thời gian trước, hy vọng trong lúc đó mọi người sẽ suy nghĩ cẩn thận, tìm ra được cách giải quyết."
Sau khi Vương rời đi, những người còn lại thở dài, vẫn nán lại trong phòng.