Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1109

Nhà tù chết chóc

Sau khi nghe Hòa Ngọc giải thích, mọi người nhìn thời gian rồi xoay người về phía đường hầm. 

Tiến sĩ Cam Luân không nói dối, ông ta thực sự mở đường hầm ra cho mọi người. 

Vài người vào đường hầm, nhìn rõ bên trong có một cánh cửa, cánh cửa này đang mở.

Đứng ở cửa nhìn ra chỉ thấy một khoảng không đen kịt, sâu thẳm, không nhìn rõ thứ gì. Nhưng bọn họ đều biết. Bước qua cánh cửa này, phó bản này sẽ hoàn toàn kết thúc. Trong chốc lát, tim ai nấy đều đập rất nhanh. Bọn họ thế mà cũng sắp vượt qua phó bản chết chóc này rồi.

Tất cả mọi người đều bất động. Ngược lại, bọn họ như có như không canh giữ xem có ai bước qua cánh cửa này không. Thực tế trong phó bản này bọn họ đều là đồng đội, nhưng vẫn còn tồn tại thân phận "sát thủ". Bọn họ nhất định phải cảnh giác, nếu không cảnh giác thì sẽ là hại người hại mình. Trong thời khắc này, nếu sát thủ bước qua cánh cửa này, vậy bảy người còn lại sẽ bị loại.

Sát thủ rốt cuộc là ai?

Trong đấu trường này vẫn còn tám người: Hòa Ngọc, Lăng Bất Thần, Vạn Nhân Trảm, Trấn Tinh, Eugene, Seattle, Đoàn Vu Thần, Quỳnh. Tám người hợp tác ăn ý, cùng nhau trải qua sinh tử. Nghi ngờ ai trong lòng cũng không dễ chịu, dù ai chết, trong lòng những người còn lại cũng khó chịu.

Eugene khàn giọng: "Vậy sát thủ là ai?"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc thở dài một tiếng, giọng điệu bình tĩnh: "Tiếp tục phân tích đi, chúng ta đã phân tích hai lần, bây giờ có lẽ phải phân tích lại từ đầu."

Lần phân tích trước Vạn Nhân Trảm và Trấn Tinh không có mặt. Bây giờ Trấn Tinh đã hồi sinh, Vạn Nhân Trảm cũng vẫn còn sống. Trừ phi bọn họ không đưa Vạn Nhân Trảm qua cánh cửa này, nếu không bọn họ bắt buộc phải suy xét đến khả năng Vạn Nhân Trảm là sát thủ.

Đoàn Vu Thần lắc lắc đầu: "Phân tích rất không đáng tin, suy đoán lần trước của cậu là đúng, hung thủ chưa chắc đã là sát thủ."

Quỳnh nhìn lướt qua tất cả mọi người, sau đó nghiêm túc hỏi: "Có ai thú nhận mình đã từng giết người không?"

Hung thủ chưa chắc đã là sát thủ, vậy hung thủ có thể thú nhận rồi. Nhưng sau khi nghe xong, không ai mở miệng nói chuyện, tất cả đều im lặng. Rõ ràng, không có ai thừa nhận chuyện mình từng giết người.

Seattle nhếch môi, nở một nụ cười trào phúng: "Thật nực cười, không ai nhận mình là sát thủ, vậy sao Annie và Khúc Vật lại chết? Bị hệ thống giết à?"

Trấn Tinh lắc đầu: "Không thể nào, vẫn đang phát sóng trực tiếp, chúng ta không biết chuyện gì xảy ra trong đêm hỗn loạn nhưng khán giả biết. Hệ thống sẽ không giết người, người chỉ có thể do chúng ta giết."

Kể cả Annie bị Khúc Vật giết trong đêm đầu tiên, vậy Khúc Vật chắc chắn bị một trong số những người bọn họ g**t ch*t.

Eugene: "Trước đó chúng tôi đã phân tích rồi, trong đêm mà Annie chết, Khúc Vật là người không có khả năng giết người nhất. Bởi vì điểm chung của hai bọn họ là muốn giết Hòa Ngọc, vì vậy sát thủ ra tay có lẽ là để bảo vệ Hòa Ngọc."

"Nếu là để bảo vệ Hòa Ngọc thì tại sao hắn không thừa nhận?" Seattle hỏi lại.

Lăng Bất Thần bình tĩnh nói: "Chỉ có hai khả năng, một là hung thủ chính là sát thủ, nếu hắn thừa nhận thì sẽ bại lộ thân phận. Hai là, hung thủ không biết mình đã giết người."

Mọi người đều đã nghĩ đến chuyện này. Nhưng bọn họ thà chấp nhận khả năng thứ nhất chứ không muốn chấp nhận khả năng thứ hai. Nếu rơi vào khả năng thứ nhất thì bọn họ còn có thể đi tìm hung thủ, còn nếu rơi vào khả năng thứ hai, sao bọn họ có thể tìm ra sát thủ?

Đoàn Vu Thần cười trào phúng: "Vậy nên kể cả chúng ta ở trong phó bản chết chóc này cùng nhau tìm ra một con đường sống, đến cuối cùng vẫn phải chém giết lẫn nhau sao?"

Không tìm ra sát thủ mà vẫn muốn bảo toàn tính mạng, vậy trừ sát thủ ra, những người khác chỉ có thể giết hết những người đang ngồi ở đây.

Bình Luận (0)
Comment