Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 114

Trên bình luận có rất nhiều tiếng trào phúng, mà ở hiện trường, sau khi chủ nhiệm khối đánh bay Vạn Nhân Trảm thì chuyển ánh mắt lên người Hòa Ngọc.

Cánh của Hòa Ngọc đã hỏng, rơi trên mặt đất. Đôi cánh mà Eugene muốn đã lâu cứ thế bị hủy đi, chỉ còn lại những mảnh nhỏ, Hòa Ngọc không còn trang bị có thể bay nào cả. 

Chỉ còn mỗi dao Vô Kỳ bình thường chỉ có ba điểm năng lực chiến đấu. Dao cùn có thể sử dụng, nhưng hạt châu lớn chiếu sáng đã bị Quỳnh mang đi, hơn nữa cho dù làm lóe mù bọn họ cũng không giải quyết được khốn cảnh. Cùng đường bí lối rồi.

Hòa Ngọc hơi thở dài một chút.

Trang bị của chủ nhiệm khối là một cây mã tấu, khi nó được vung lên, ánh dao sắc bén nhắm thẳng vào đối thủ, lúc này, ông ấy nhắm vào Hòa Ngọc mà bổ một dao xuống. Ánh dao lóe lên, nhằm thẳng về phía Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc vẫn không nhúc nhích.

Hình như Eugene nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên lớn tiếng nói: "Hòa Ngọc! Dùng bốn lạng đẩy ngàn cân của cậu! Chính là cái gì đó! Thái cực ấy, nhanh lên!"

Hòa Ngọc không nhúc nhích, cũng không đánh Thái cực. Ánh mắt cậu có chút bất đắc dĩ. 

Bốn lạng đẩy ngàn cân, bốn lạng của cậu có thể đẩy Vạn Nhân Trảm ngàn cân, nhưng không thể nào chống đỡ được chủ nhiệm khối mười ngàn cân này đâu. Cho nên, còn có biện pháp khác sao?

"Lần này chắc chắn là Hòa Ngọc không có biện pháp nào rồi."

"Bọn Eugene không biết nhưng chúng ta đều biết rõ, năng lực chiến đấu của cậu ta chỉ có tám điểm."

"Hơn nữa, cậu ta còn không có bất kỳ trang bị phòng ngự nào. Chậc chậc, quả nhiên, năng lực chiến đấu mới là thứ quan trọng nhất."

"Không còn Hòa Ngọc, hành tinh rác đi chết đi!"

"Thái cực của cậu ta rất tốt, sao lại không dùng? Chẳng lẽ có gì mờ ám trong đó?"

"Ha ha ha, rốt cuộc ông đây cũng chờ tới người hành tinh rác này chết, tôi đây muốn hát... Đờ mờ"

"Đờ mờ!"

"Chết tiệt!"

"Đây là trò quỷ gì đấy?!"

"?????"

...

Diệp Khai Quân trừng lớn mắt, nắm tay siết chặt lại.

Ở hiện trường, từ Trấn Tinh cho tới Eugene, còn cả Vạn Nhân Trảm đang dính ở trên tường chưa xuống: "???" Tất cả bọn họ đều ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn lên không trung, miệng hơi mở ra.

Ở trên không, Hòa Ngọc dẫm lên... Cái chổi.

Ngay cả chủ nhiệm khối cũng ngẩn cả người, sau đó lại lần nữa vung dao lên, ánh dao sắc bén phóng tới nhắm về phía Hòa Ngọc mang lực sát thương kinh người. Hòa Ngọc đứng trên chổi, linh hoạt tránh né. Một cái chối với vẻ ngoài vô cùng bình thường lại có sự linh hoạt không phù hợp với ngoại hình, hơn nữa tốc độ cực nhanh, tư thế né tránh vô cùng sinh động.

Chủ nhiệm khối: "???" Ông ấy bổ dao tới. Cái chổi tránh đi! Ông ấy lại bổ dao tới! Cái chổi vẫn tránh đi. 

Cái chổi kia còn vô cùng gợi đòn mà lắc trái lắc phải, giống như đang đắc ý khoe khoang năng lực tránh né của bản thân. 

Trang bị khốn nạn như này hoàn toàn có thể so sánh với con dao cùn kia.

Hòa Ngọc: "..." Cái này không phải do cậu làm.

Bình Luận (0)
Comment