[Bình luận: "Hahaha, Hòa Thần dễ thương quá!"]
[Bình luận: "Khuôn mặt của cậu ta đen lại luôn rồi, thật dễ thấy."]
[Bình luận: "Không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy khi Vạn Nhân Trảm gọi ba tiếng 'tên thấp bé' rất là cưng chiều."]
[Bình luận: "Cho dù Hòa Ngọc đứng ở bên cạnh ai đều rất xứng đôi, không chỉ là Vạn Nhân Trảm đâu."]
Lăng Bất Thần ở bên cạnh không kìm được khóe miệng mà nhếch lên, mắt đầy ý cười mà nhìn Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc hít một hơi thật sâu, chuẩn bị quay lên.
Lăng Bất Thần đưa tay ra: "Để tôi dẫn cậu đi xem."
Ở một bên, Vạn Nhân Trảm cũng đồng thời đưa tay ra, không cho Hòa Ngọc có cơ hội từ chối. Hai người nhấc bổng Hòa Ngọc lên, một bên trái và một bên phải, khiến đầu cậu cũng thò ra ngoài.
Trấn Tinh và những người khác đều quay đầu lại nhìn họ, đặc biệt là Hòa Ngọc, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Khuôn mặt của Hòa Ngọc không lộ biểu tình: "Có gì mà buồn cười chứ?"
Khuôn mặt cậu không lộ biểu tình, nhưng cậu toát ra một luồng hơi thở nguy hiểm.
Trấn Tinh hắng giọng, giọng nói vẫn tươi cười: "Không, chúng ta vẫn là đi ngắm phong cảnh đi."
Trên đỉnh núi bằng phẳng phía trước, không chỉ có một con Hàn Băng thú đáng yêu được tạo thành từ tuyết, sau lưng nó còn có mặt trời vừa mới mọc. Ánh mặt trời chiếu xuống làm cho lớp tuyết dưới đất và Hàn Băng thú đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Những tia nắng mặt trời mới mọc khắp bầu trời phản chiếu l*n đ*nh ngọn núi cao nhất này, phác họa nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Một nhóm người xếp thành hàng, tất cả đều chỉ có nửa cái đầu lộ ra, treo trên vách đá. Cảnh tượng trông thật buồn cười, nhưng lại rất ấm áp, ánh mặt trời chiếu vào người họ khiến tất cả đều trở nên ấm áp.
Đối mặt với ánh sáng, khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Hòa Ngọc trở nên lấp lánh. Cậu khẽ nheo mắt, ánh mắt vẫn luôn nhìn con Hàn Băng thú được làm nặn ra từ tuyết kia, rồi lại nghĩ đến nơi mình đã ở khi tiến vào phó bản...
Người đó định gặp cậu ở đây.
Có lẽ, cậu cũng hình dung ra vô số cảnh gặp gỡ.
Điều mà đôi mắt xanh cảm thấy đáng tiếc nhất chính là Hàn Băng thú Mèo lớn. Lúc đó anh căn bản không có trí nhớ, không thể nói chuyện. Anh giống như một con Hàn Băng thú bình thường nhất, không thể biểu đạt rõ ràng bản thân, chết cũng là "thật sự" chết đi. Vì vậy, đây có lẽ cũng là điều hối tiếc của anh.
Thật đáng tiếc khi Hòa Ngọc bị lừa khi dịch chuyển vào một phó bản khác, đôi mắt xanh đã gặp nạn vì thay đổi phó bản nên không thể gặp cậu ở đây như đã hẹn.
Hòa Ngọc không hề thất vọng, cậu chỉ cần biết người đó vẫn còn sống.
Cho dù đôi mắt xanh gặp phải rắc rối gì, hay vì những tai nạn khác mà anh không thể xuất hiện trước mặt Hòa Ngọc, Hòa Ngọc sẽ tìm được anh trong thế giới này.
Nhìn bông hoa trong miệng băng thú cùng đỉnh núi trắng xóa phản chiếu ánh mặt trời, Hòa Ngọc mỉm cười, đôi mắt dưới gọng kính không viền toát lên vẻ dịu dàng.
Cậu đã nhận được món quà này.