Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 1152

Nhìn cảnh tuyết rơi, bầu trời cùng những đám mây vô cùng vô tận, ngọn núi này rất cao, họ ở trên đỉnh núi như đang ở trong mây, giống ở trong tiên cảnh.

Hòa Ngọc nhẹ giọng nói: "Thật đẹp."

Trấn Tinh ở bên cạnh, nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía trước và nhẹ nhàng nói:

"Khu thứ nhất của Liên Bang có núi tuyết Ô Lộ, là ngọn núi cao nhất Liên Bang, cũng là ngọn núi có phong cảnh đẹp nhất, không có cao thủ cấp S chỉ dẫn, người bình thường không thể leo lên đấy được, ngay cả trang bị phi hành cũng không thể điều khiển được."

"Nhưng nếu có thể đi lên, leo lên núi bằng trang bị phi hành, đỉnh núi được bao phủ bởi những bông hoa băng tuyết chỉ có ở khu thứ nhất. Hoa nở vào thời điểm mặt trời mọc. Khi mặt trời mọc tỏa sáng trên nền tuyết, hoa băng tuyết sẽ phá đất mà ra."

"Tất cả những đóa hoa đó nở trong nháy mắt, đẹp đến mê người, là một trong mười cảnh quan đẹp nhất của Liên Bang."

"Khi mặt trời biến mất, những bông hoa đó lập tức héo đi, biến thành tuyết, tan biến vào hư vô."

"Nếu trên núi có quá nhiều người, hoặc là quá ồn ào, những bông hoa đó cũng sẽ tàn, hơn nữa chúng không thể rời khỏi đỉnh núi, một khi rời đi, cho dù có bảo tồn bằng cách nào cũng không được, chúng đều sẽ hóa thành tuyết, không hề có bất kỳ giá trị gì cả."

Giọng của Trấn Tinh rất mềm mại, gã như vẽ ra một bức tranh đẹp, thật hấp dẫn.

Hòa Ngọc nhìn về phía xa, như thể nhìn thấy cảnh tượng đó, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì đợi chúng ta ra ngoài, nhất định phải đi xem xem."

Lăng Bất Thần nhướng mày lên: "Được, hâm nóng một bình rượu rồi cùng nhau đi."

Vạn Nhân Trảm lẩm bẩm: "Với cái thân thể nhỏ bé này của mày, Hòa Ngọc, mày không thể tự mình đi đến đó được đâu. Nếu mày xin tao, đến lúc đó tao sẽ cùng mày đi..."

Seattle trợn mắt: "Còn cần xin à? Đến lúc đó Hòa Ngọc chỉ cần nói một câu thôi, anh chạy đi còn nhanh hơn người khác đấy."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Eugene: "Cùng nhau đi, tôi mang theo trang bị của hành tinh Cơ Giới, còn có thể ở trên đỉnh núi ngủ một đêm."

Cách Đới bổ sung: "Vậy thì tôi sẽ mang chất dinh dưỡng đến."

Nguyên Trạch: "Mạch não này của mày thật là không giống ai, có thể nghĩ tới chất dinh dưỡng luôn rồi. Nhưng mà không cần, có ai uống chất dinh dưỡng ở trên núi chứ, khi hâm rượu thì chúng ta nấu thêm mấy món ngon mang lên là được rồi."

Đoàn Vu Thần cũng cười nói: "Vậy thì tôi cũng đi."

Đường Kha: "Thêm tôi nữa, thêm tôi nữa, tôi còn chưa từng tới đó, trước đây chỉ biết nâng cao sức mạnh, không có thời gian đi chơi."

Quỳnh: "Làm thế nào mà thiếu tôi được? Tôi cũng muốn đi."

Bạc Kinh Sơn quý chữ như vàng: "Còn có tôi."

Hòa Ngọc nhẹ nhàng đáp lại: "Được, ra ngoài rồi hẹn nhau."

"Được, ra ngoài rồi hẹn nhau."

Cho nên, đều phải sống sót, sống sót ra ngoài rồi đến điểm hẹn.

[Bình luận: "Ôi, đột nhiên cảm thấy thật ấm áp."]

[Bình luận: "Đúng vậy, nhìn bọn họ mỗi người chỉ lộ ra cái đầu kìa, thật dễ thương."]

[Bình luận: "Hẹn nhau sau trận đấu, tôi cũng muốn tham gia cùng họ, huhu."]

[Bình luận: "Không sao, đến lúc đó Seattle nhất định sẽ chụp ảnh đăng lên mạng xã hội thôi."]

[Bình luận: "Tôi muốn khóc rồi, không được thiếu ai đâu đấy! Thiếu một người tôi cũng rất buồn!"]

Bình Luận (0)
Comment