Chủ nhiệm khối nheo mắt lại: "Đây đều chỉ là suy đoán của cậu, người chết thứ tám đó có thể là hung thủ thực sự." Giáo viên y tế và chú bảo vệ đều nhìn về phía cậu, trong mắt hai người ẩn chứa một suy nghĩ giống nhau.
Hòa Ngọc mỉm cười, như thể không quan tâm đến sự hoài nghi của họ và tiếp tục kiên nhẫn giải thích thêm: "Đúng chỉ là suy đoán của tôi, nhưng rất hợp lý phải không, trong vòng ba tháng, mọi người đã tìm ra được bảy hung thủ kia, người thứ tám thì bặt vô âm tín, lại không có bất kỳ mối liên hệ nào với bảy tên còn lại, hoàn toàn không có tung tích."
"Với loại hung thủ như thế này, thật sự cậu ta sẽ tự tay giấu đồ của Anna trong tủ đồ sao, cậu ta ngu ngốc đến mức vậy sao, để dễ bị phát hiện ra như vậy sao?"
"Người mà mấy người giết là vì đang lúc quét nhà thì vô tình hất bụi lên người cậu ta, cậu ta hành động không mảy may suy nghĩ, với tính cách như thế, trong vòng ba tháng, cậu ta thản nhiên như không có chuyện gì ra."
Khán giả: “Tôi thực sự nghĩ những gì cậu ấy nói là có lý.”
“66666 phục rồi.”
"Phó bản này thế mà lại cần điều tra vụ án, quá nhiều plot twist, thực sự chưa từng có."
Hòa Ngọc: "Hơn nữa, tôi và bạn cùng phòng của cậu ấy đã từng nói chuyện về cậu ấy, sau khi xảy ra vụ án giết người, thái độ của cậu ấy không có nhiều thay đổi, chỉ phàn nàn với bạn cùng phòng rằng trường học quá kém, bắt người cũng không bắt được."
Ánh mắt của Hòa Ngọc lại một lần nữa hướng đến ông chú căng tin: "Vì vậy tám mươi phần trăm cậu này không phải là hung thủ, hung thủ thật sự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cậu ta đã tìm được người thế thân, nếu đoán không lầm, trong lần số lượng lớn học sinh chuyển trường, cậu ta sẽ theo đó thành công rời đi." "Hung thủ" đã bị giết hết rồi, lần này số lượng học sinh chuyển trường lại nhiều, không có lý do gì để làm người khác chú ý đến, hung thủ thật sự thuận lợi rời đi.
Hơi thở của ông chú căng tin trở nên gấp gáp hơn, loạng choạng tiến về phía trước, khàn giọng hỏi: "Là ai? Cậu ta là ai?"
Ông ta khẩn thiết ra điều kiện: "Cháu nói cho chú cậu ta là ai, chỉ cần chú giết được cậu ta, cái mạng này của chú giao cho cháu, cháu muốn làm gì tùy ý." Ông ta chỉ muốn biết hung thủ thật sự là ai.
Hòa Ngọc lại lắc đầu: "Thứ lỗi, vì không đủ thời gian nên cháu chưa kịp điều tra." Cậu nhìn ông chú căng tin đang tuyệt vọng, thản nhiên nói: "Chú còn sống được bao lâu?"
Ông chú sửng sốt một hồi lâu rồi mới khàn giọng nói: "Năm ngày, chú có thể cảm nhận được chú còn sống được năm ngày nữa."
"Vậy là đủ." Hòa Ngọc nhìn xuống họ, ánh mắt bình thản: "Cho cháu ba ngày, cháu sẽ điều tra ra được hung thủ, với điều kiện trao đổi là khi chú chết, tất cả mọi người đều có mặt."
Ông chú căng tin khẽ lau vệt máu nơi khóe miệng: "Chỉ cần cháu tìm thấy cậu ta, muốn chú làm gì cũng được."
Hòa Ngọc: "Vậy, giao dịch thành công."
Nhân viên vệ sinh bên cạnh đột nhiên hỏi: "Tại sao cậu lại giúp chúng tôi tìm hung thủ?"
Thật ra, Hòa Ngọc đoán rằng khi biết ông chú căng tin sắp chết, họ cũng không muốn truy giết cậu nữa, họ chỉ muốn sống yên ổn. Chờ đến lúc ông chú căng tin chết, Hoà Ngọc chỉ cần xuất đầu lộ diện chứng kiến. Nhưng cậu chọn nói ra chân tướng, nói tất cả mọi thứ, đồng thời thản nhiên thực hiện giao dịch với họ.
Điều này không chỉ vì tính cách của cậu, mà rõ ràng còn muốn giúp họ tìm ra hung thủ thực sự.
Hòa Ngọc nghe vậy, chậm rãi chớp mắt, mím môi nói: "Bởi vì, cậu ta đáng chết."
"Pháp luật không trừng trị được cậu ta thì ông trời trừng trị, ông trời không trừng trị được thì lẽ tất nhiên sẽ có người trừng trị."
"Làm ra tội ác như vậy thì đáng phải chết, không có lý do gì có thể trốn thoát."
"Như Trái Đất nói, công lý có thể tới muộn nhưng tuyệt đối không thể vắng mặt."
Giọng nói của Hòa Ngọc rất nhẹ nhàng, không nặng nề chói tai nhưng từng câu từng chữ giống như chạm vào trái tim của người khác.