Từ lúc chờ Hòa Ngọc chết cho đến lúc mọi người rời đi, Vạn Nhân Trảm luôn ở trong trạng thái bàng hoàng sửng sốt. Lúc này, gã vẫn ngơ ngác nhìn Hòa Ngọc trên bầu trời.
Hòa Ngọc đang bay ở độ cao rất thấp nhưng không hiểu vì sao, Vạn Nhân Trảm cảm thấy cậu đang đứng ở nơi cực kỳ cao.
Eugene đang treo mình trên phi thuyền nuốt nước bọt nói: "Hòa Ngọc, cậu đã chuẩn bị sẵn con át chủ bài rồi nên cho dù có năm cao thủ cấp S, cậu cũng không sợ."
Trấn Tinh cũng nhìn cậu, ánh mắt nghi hoặc.
Hòa Ngọc: "Chín mươi phần trăm thôi, còn mười phần trăm chắc là những đồng loã của hung thủ trực tiếp g**t ch*t chúng ta."
Eugene, Trấn Tinh: "..."
Một lúc sau, Eugene lại hỏi: "Cậu cũng biết sức khỏe của ông chú căng tin có vấn đề, ông ta nhất định sẽ chết?"
Hòa Ngọc: "Không phải biết hết, lúc trước chỉ là đoán, tối nay mới biết chắc chắn." Dừng một chút, cậu nói: "Tôi đã nói, chỉ cần nghe lời tôi thì tất cả sẽ qua ải."
Ba người: "..."
Vậy sáu người kia, chạy nhanh quá đi. Này, các người đã lãng phí một trăm nghìn phiếu bầu rồi đó.
Bình luận:
"Vì thế phòng phát sóng trực tiếp của Thành Chiêu và Cách Đới còn xem được nữa không?"
"Vẫn xem được, tuy trạm trung gian của vòng loại có thể tắt phát sóng trực tiếp, nhưng bọn họ không tắt."
"Vậy bọn họ đang làm gì vậy?"
"Bọn họ đang xem phòng của Hòa Ngọc."
"Mẹ nó, tôi còn tức giùm bọn họ, nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, ai lại không dám bỏ chạy."
Cách Đới nhìn màn hình với khuôn mặt u ám, biểu cảm phức tạp. Lần này, không chỉ lãng phí một trăm nghìn phiếu bầu mà sự nổi tiếng của gã cũng vì vậy mà ảnh hưởng ở mức độ nhất định.
Không thấy Eugene và Trấn Tinh vẫn chưa ra. Ngay cả thằng kém thông minh nhất là Vạn Nhân Trảm cũng chưa ra.
Bên cạnh, Annie nghiến răng nghiến lợi: "Tên Hòa Ngọc này có nhiều con át chủ bài vậy mà không cho chúng ta biết cái nào, cậu ta đang cố ý dọa chúng ta bỏ đi thôi."
Đường Kha không nói gì, chứng tỏ là tán đồng với gã.
Quỳnh đảo mắt: "Thôi tôi xin, rõ ràng là chúng ta bỏ chạy quá nhanh." Cô ta ấn chiếc mũ, nhìn Hòa Ngọc điềm tĩnh trên màn hình, lẩm bẩm: "Lần sau, tôi sẽ lại cùng một phó bản với cậu ấy và tôi nhất định sẽ theo sát cậu ấy."
Thành Chiêu và Nguyên Trạch bất lực nhìn nhau, đau lòng tiếc nuối một trăm nghìn phiếu bầu của mình. Biết như vậy thì đã chờ thêm một chút.
Hòa Ngọc cũng là một điều kỳ lạ, ngay cả trong tình huống đó cậu vẫn có thể xoay chuyển tình thế.
Trên màn hình.
Eugene và Trấn Tinh đang chuẩn bị bay xuống, nhưng từ khóe mắt phát hiện Hòa Ngọc không cử động chút nào.
Eugene ngờ nghệch hỏi: "Sao cậu không đi xuống?"
Hòa Ngọc: "Tôi đã thuyết phục được bọn họ, có não, có phái các anh nên trao đổi món khác không?" Giọng nói của cậu vô cùng nhẹ nhàng, vẫn bình thản và ung dung.
"Cậu muốn gì?" Eugene nheo mắt hỏi.
Hòa Ngọc: "Thuốc hồi phục."
Ánh mắt của Trấn Tinh di chuyển đến cánh tay của Hòa Ngọc, cánh tay đối phương bị thương, hơn nữa còn đang chảy máu, làn da đang tái nhợt đến mức có thể nhìn xuyên qua được nhưng từ biểu cảm lại thấy không có gì khác thường. “Vết thương của cậu ta cần” Trấn Tinh vừa nói vừa lấy thuốc ra.
Hòa Ngọc: "E rằng cần thêm một lọ nữa."
Eugene cũng từ trong ba lô lấy ra thêm một lọ thuốc đưa cho cậu, nhưng Hòa Ngọc không nhận.
Bên dưới, Vạn Nhân Trảm: "Tao nói trước, tao sẽ không bao giờ đưa cho mày."
Hòa Ngọc ngắt lời gã: "Đồ nghèo, anh đâu có mà cho."
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã lại nhận thêm một đòn chí mạng, ngoài rìu ra, hắn thực sự không còn thiết bị nào. Nhưng tất cả không phải vì tên Hòa Ngọc đáng chết sao.
Vạn Nhân Trảm nghiến răng.
Trấn Tinh: "Cậu không cần sao?", gã chớp chớp mắt.
Hòa Ngọc vô cùng bình thản, chỉ là giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Đút cho tôi."
Nói xong, cậu nhắm mắt, trực tiếp ngã xuống.