Trấn Tinh nhanh tay đỡ lấy cậu, mới phát hiện ra tay cậu lạnh như xác chết, không còn một chút hơi ấm nào.
Sắc mặt gã liền thay đổi, lập tức lấy thuốc hồi phục đổ vào miệng Hòa Ngọc, lấy thêm một lọ nữa của Eugene, cũng đút cho Hòa Ngọc uống.
Eugene hoang mang: "Cậu ấy sao vậy?" Không phải chỉ là cánh tay bị thương một chút thôi sao, cũng không phải là vết thương lớn lắm.
Khán giả sững sờ, cũng vào lúc này bọn họ mới phát hiện giao diện của phòng phát trực tiếp thuộc về hệ thống nhắc nhở của Hòa Ngọc.
– [Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp chết và sẽ đánh rơi thiết bị kính 0 độ vô dụng, một bộ quần áo trông ấn tượng nhưng vô ích, một viên chây chuyển vận chưa xác định, một cuốn sách Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu, một con dao tầm thường, một con dao chưa được mài, một cây chổi tuy không đẹp lắm nhưng vô cùng cao cấp.] Hai mươi phút trước.
Khán giả: "..."
"Wow, hai mươi phút trước Hòa Ngọc đã sắp chết rồi."
"Cậu ấy yếu đến mức hệ thống cho rằng cậu ấy sẽ chết, vậy mà cậu ấy vẫn bình tĩnh phân tích và thương lượng điều kiện."
"Wow wow, cậu ấy thật là dũng cảm."
"Mẹ nó, Hòa Ngọc quá mạnh mẽ, chuyện này thật là ngầu."
"Nhưng năng lực chiến đấu có tám điểm yếu thật ấy."
"Mẹ tôi hỏi vì sao xem livestream mà lại quỳ?"
Tuy tàn khốc nhưng sự thật là như vậy. Vạn Nhân Trảm chịu tấn công trực diện đã bị đánh bay, va vào tường rồi rơi xuống, mà vẫn ổn, lại bị đánh bay rồi rơi xuống lần nữa nhưng vẫn không sao, ít nhất còn giữ được mạng. Còn Hòa Ngọc chỉ bị cao thủ cấp S quẹt qua, chỉ quẹt vào cánh tay, vậy mà suýt nữa mất mạng.
Trấn Tinh thấy hơi thở của cậu dần ổn định, mới thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may là kịp thời uống thuốc, cố gắng nghỉ ngơi sẽ sớm hồi phục."
Eugene ngờ vực: "Có chuyện gì xảy ra với cậu ta vậy?"
Trấn Tinh ngừng một lúc nói: "Có thể cao thủ cấp S đó mạnh hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều, hoặc là thiết bị của ông ta vô cùng đặc biệt."
Eugene đã hiểu, gật đầu: "Thì ra là vậy, Hòa Ngọc cũng thật biết chịu đựng, bị thương đến mức phải uống hai lọ thuốc hồi phục, vậy mà vẫn bình thản nói chuyện, không thấy được một chút bất thường nào."
Trấn Tinh ừ một tiếng, không nói gì nữa. Gã cụp mắt xuống, chăm chú nhìn Hòa Ngọc yếu ớt một hồi lâu.
Hai người đem theo Hòa Ngọc cùng tiếp đất, cây chổi theo sát Hòa Ngọc, nghịch ngợm mà va chạm khắp nơi.
Phía dưới, Vạn Nhân Trảm tiến tới: "Chúng mày cứu cậu ta làm gì, để cậu ta chết luôn đi, chúng ta có thể bớt được một đối thủ cạnh tranh."
Hòa Ngọc là một giáo viên đào tạo NPC, không giết được, nhưng bọn họ có thể thấy chết mà không cứu mà. Tuy không muốn thừa nhận nhưng đúng là Hòa Ngọc rất nguy hiểm.
Eugene trợn mắt: "Mày ngu à, nếu như Hòa Ngọc chết, trong vòng ba ngày mày có thể tìm ra hung thủ thứ tám không?"
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã hừ một tiếng: “Trận đấu này kết thúc, chỉ có một người sống sót trở về, Hòa Ngọc là một nhân vật nguy hiểm, chúng mày cẩn thận kẻo sau này thất bại thảm hại.” [V: Ngu Ngu lại lập flag rồi (⌒ ▽ ⌒) ☆)]
Trấn Tinh và Eugene không trả lời.
Vạn Nhân Trảm chăm chú nhìn Hòa Ngọc mặt mũi tái nhợt, hơi thở dần đều, gã ôm lấy cây rìu và nói nhỏ: "Một ngày nào đó, mày sẽ chết dưới tay tao."
Khoảnh khắc trời sáng, Hòa Ngọc mở mắt ra. Vết thương ngày hôm qua đã khỏi rồi, thuốc hồi phục của Liên Bang quả thực rất hiệu quả đối với vết thương. Nếu như ở Trái Đất, thuốc này được xem là thần dược.
"Cậu tỉnh rồi?" Trấn Tinh nhảy xuống từ giường bên cạnh.
Hòa Ngọc nhìn một vòng xung quanh, nhận ra đây là ký túc xá học sinh.
Eugene từ ngoài cửa đi vào giải thích: "Với bộ dạng của cậu tối qua, chúng tôi không vào ký túc xá giáo viên được nên đành đưa cậu về ký túc xá học sinh chúng tôi ở tạm." Phòng ký túc xá này vốn có mấy người bọn Cách Đới ở cùng, nhưng bây giờ chỉ còn lại vài người. Vạn Nhân Trảm ở sau Eugene, khuôn mặt không một biểu cảm.
Hòa Ngọc chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt vô cùng bình thản, nghe nói thì chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vạn Nhân Trảm không vừa mắt với thái độ này của Hòa Ngọc, lập tức mỉa mai: "Mày quả là to gan, đến như vậy rồi mà vẫn dám giao tính mạng cho người khác, mày không sợ thấy chết mà không cứu sao, đây càng không phải là nơi có thể kết đồng đội."
Đồng đội chỉ là tạm thời, mọi người đều là đối thủ.
Hòa Ngọc nhướng mí mắt liếc gã một cái: "Không phải tôi còn sống đây sao?"
Vạn Nhân Trảm: "Lỡ như bọn họ..."
Hòa Ngọc: "Trước tới nay tôi không phán định chuyện gì không xảy ra, hơn nữa là chuyện không bao giờ xảy ra."
Cậu là một con bạc vô cùng nguy hiểm. Nhưng chỉ cần thắng cược, cậu sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị thua cược.
Bởi vì điều đó chẳng có ý nghĩa gì.
Eugene giơ ngón tay cái lên: "Hôm qua cậu cứu chúng tôi, tuy rằng tôi không phải người tốt nhưng sẽ không bao giờ lấy oán báo ân. Trận đấu sau thì sau này tính, nhưng trong phó bản này chúng ta là đồng đội, sẽ không thấy chết mà không cứu."
Hòa Ngọc: "Ồ." Cậu nhìn về phía Eugene, nheo mắt: "Anh có chắc không phải vì anh không có chút manh mối nào nên mới cứu tôi?"
Eugene: "..." Gã sờ mũi: "Nhân sinh gian nan có một số việc xin đừng vạch trần…"
Bên cạnh, Trấn Tinh đột nhiên hỏi: "Cậu đã nói chỉ cần ba ngày, có phải có chút manh mối gì rồi không?" Eugene nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, tôi không tin cậu không có chút manh mối nào."
Vạn Nhân Trảm nghe thấy rồi mỉa mai: "Cậu ta biết, nhưng chắc chắn cậu ta sẽ không nói."