Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 122

Cảm giác Hòa Ngọc trông rất bất lực, cậu ấy xòe hai bàn tay, mắt kính tự nhiên thõng trên cánh mũi, giọng uể oải nói: "Nhưng mà rất xin lỗi, lần này tôi thật sự không có chút manh mối nào."

Ba người khác: "..."

Bình luận: "..."

Vạn Nhân Trảm trừng mắt nhìn cậu: "Vậy mày hứa ba ngày là mày đang đặt cược bản thân trong vòng ba ngày đạt được đủ số phiếu bầu, thuận lợi thăng cấp sao?"

Hòa Ngọc làm ra vẻ vô tội chớp mắt: "Tôi nói ba ngày là vì ông chú căng tin chỉ còn sống được năm ngày, tôi muốn trước khi chết ông ấy có thể tự tay báo thù. Vạn Nhân Trảm, làm người cần lương thiện một chút."

Vạn Nhân Trảm: "'..."

Eugene, Trấn Tinh: "..."

Vạn Nhân Trảm tức xì ra làn khói từ lỗ mũi: "Lương thiện ông nội mày."

Giọng Eugene bất lực: "Thôi được rồi, vậy bây giờ chúng ta cùng tìm tên thủ phạm thứ tám đi."

Tìm thủ phạm thứ tám nhất định còn khó hơn tìm hung thủ. Gã ta ẩn náu dưới năm cao thủ cấp S đã ba tháng, cho dù là tâm lý hay kết thúc đều thực hiện rất hoàn hảo và họ không biết bất cứ thông tin gì về gã ta. Tất cả những người biết gã ta đều đã chết. Truy tìm thủ phạm giấu mặt suốt ba năm cấp ba, phạm vi rộng, thông tin ít ỏi là điều rất khó.

Vẫn cứ chia nhau hành động. 

Ba người Eugene, Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm tách ra đi điều tra, lớp mười hai của trường đào tạo Lê Minh chỉ có ba lớp, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm điều tra lớp 12A2, 12A3. 

Hòa Ngọc ở lại 12A1, còn người máy Eugene này đi điều tra những manh mối khác. 

Quỳnh không có ở đây, bọn họ không thâm nhập trí não đọc suy nghĩ được, chỉ đành dùng cách điều tra truyền thống này.

"Hòa Ngọc bắt đầu cuộc điều tra như thế nào?"

"Bây giờ tôi rất mong chờ Hòa Ngọc bắt tay vào việc, cứ cảm giác cậu ấy sẽ điều tra được một điều gì đó không ngờ."

"Phải là phân tích ra điều gì đó không ngờ chứ."

"Giống nhau mà."

Phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc được đặt ở ngay trung tâm của khu tuyển chọn. 

Những người đã thăng cấp từ trước có thể xem phát sóng trực tiếp ở trạm trung gian. Chỉ là bọn họ không xem được thông tin chi tiết của tuyển thủ như năng lực chiến đấu, trang bị mà khán giả khác xem được. 

Bọn họ chỉ xem được phó bản của phòng phát sóng trực tiếp. Chỉ là ngay cả như vậy, các tuyển thủ của show sống còn không dễ gì bỏ qua cơ hội tốt để quan sát này.

Những tuyển thủ có sức cạnh tranh tốt thường đã bị các tuyển thủ khác biết tên trước khi bước vào cuộc thi đấu. Bởi thế nên, khi bọn họ thấy phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc được đặt cao trung tâm của khu tuyển chọn, những người vừa vượt qua cuộc thi đều sững sờ, đôi mắt trống rỗng trong giây lát.

"Ai đây?"

"Không biết nữa, sao cậu ta lại có lượt xem cao vậy?"

"À à, tôi nhớ ra rồi, là người nổi tiếng nhất trong buổi tuyển chọn."

"Thì ra lại là cậu ta, sao độ phổ biến phó bản này của cậu ta vẫn cao như vậy?"

"Đỉnh như vậy tại sao chưa bao giờ biết đến người này nhỉ?"

"Trái Đất, cái gì mà hành tinh rác vậy?"

Lúc này, có một người xuất hiện. 

Người ấy trông rất đẹp trai tuấn tú nhưng không ai biết cậu ta là ai, khi cậu ấy xuất hiện không ai chú ý đến, không một chút ánh sáng nào chiếu lên người, cho dù cậu ấy có bước đến bên cạnh người khác, họ cũng làm như vẻ không nhìn thấy cậu ấy.

"Đây cũng là người của Trái Đất." Trước mặt mọi người, một bóng dáng cao lớn dừng chân, khẽ nhíu mày.

Anh chàng tuấn tú đó nói tiếp: "Cái tên Hòa Ngọc rất quen, chúng tôi có thể đã quen nhau từ trước."

Bình Luận (0)
Comment