"Cái gì?" Mấy người nhìn cậu.
Hòa Ngọc: "Ban cán sự của ba lớp, ngoài những học sinh được chọn dựa vào thành tích học tập, các thành viên khác đều nằm trong danh sách, đặc biệt là lớp trưởng, lớp phó, lớp phó kỷ luật, có vẻ tất cả đều có gia cảnh vô cùng hùng mạnh."
Những người khác gật đầu, đồng ý với quan điểm này.
Hòa Ngọc cất danh sách đi, lại hỏi Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm: "Các anh có phát hiện gì không?"
Trấn Tinh lắc đầu: "Xem như này thì không thấy gì, tất cả đều không có gì bất thường."
Vạn Nhân Trảm lại chỉ vào lớp phó thể dục bước ra từ cửa sau của lớp 12A3: "Tên này có phải không? Nhìn có vẻ cục cằn nóng nảy, tôi cảm giác cậu ta là hung thủ."
Hào Ngọc nhạt nhẽo nói: "Tôi thấy anh giống hơn."
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã đành nhịn, lại chỉ vào người khác: "Vậy tên này thì sao, cậu ta luôn ngủ ở hàng sau cùng, vô cùng thần bí, có gì đó không ổn lắm."
Hòa Ngọc: "Ồ!"
Vạn Nhân Trảm lại tiếp tục nhịn, hít một hơi sâu: "Còn tên này?" Gã chỉ tay vào một cán sự lớp.
Hòa Ngọc: "..."
Eugene, Trấn Tinh: "..."
Vạn Nhân Trảm trừng mắt: "Sao vậy, chẳng nhẽ cậu ta không có khả năng là hung thủ sao, ngộ nhỡ cậu ta vừa đánh trống vừa la làng vả lại nhìn có vẻ nham hiểm, rất đáng để nghi ngờ."
Gã vừa dứt lời, lớp phó học tập từ bên cạnh lầm lỳ đi tới, mặt không biểu cảm, chỉ khi đi ngang qua để lại một câu: "Hãy nhớ thời gian đã hứa là ba ngày."
Eugene vỗ vai Vạn Nhân Trảm: "Cậu còn muốn đoán ai nữa không?"
Vạn Nhân Trảm chỉ vào lớp trưởng vừa bước ra từ cửa lớp 12A1: "Tên này thì sao? Cậu ta cũng rất phức tạp."
Hòa Ngọc: "Ồ!"
Vạn Nhân Trảm cao giọng: "Có phải là mày chỉ muốn nói từ đó thôi phải không?"
Lớp trưởng ở bên cạnh nghiêm mặt mắng: "Vạn Nhân Trảm, không được vô lễ với thầy giáo."
Vạn Nhân Trảm: "..."
Lớp trưởng lạnh lùng nhìn gã một cái, rồi cũng kính chào Hòa Ngọc: "Dạ chào thầy Hòa ạ."
Hòa ngọc mỉm cười gật đầu.
Lớp trưởng nhìn Vạn Nhân Trảm cảnh cáo thêm lần nữa mới bước đi.
"Phì -" Eugene cười thành tiếng, Vạn Nhân Trảm ủ rũ, không nói thêm gì nữa.
Eugene cười chán rồi mới nói: "Thực ra tôi cũng có loại cảm giác đó, đầu óc mơ hồ, thế nên nhìn ai cũng giống hung thủ, lại nhìn ai cũng không giống." Gã có chút lo lắng. Bọn họ thực sự có thể tìm ra hung thủ trong vòng ba ngày sao? Hắn cũng ẩn nấp quá sâu rồi.
Hòa Ngọc trầm tư trong chốc lát rồi đột nhiên nói: "Mọi người xem, chúng ta có nên thay đổi góc nhìn không?"
"Cái gì?"
"Nguyên nhân tại sao tám tên đó gây án thì vẫn chưa biết, nhưng nhất định bọn họ có mục đích, hoặc nói cách khác, là mục đích của chủ mưu."
"Anna." Eugene tiếp lời.
"Đúng, là Anna." Hòa Ngọc lấy tay đẩy nhẹ gọng kính, hơi nheo mắt hướng về phía ánh nắng ngoài hành lang: "Người nhà của Anna đã chấp nhận hòa giải, Yuno bị liên lụy, ba của Yuno đang tìm cách trả thù cho cô bé nên chúng ta đã tập trung điều tra xung quanh Yuno."
Trấn Tinh khẽ nheo mày: "Ý của cậu là, bây giờ mục tiêu điều tra của chúng ta nên là Anna?"
Vạn Nhân Trảm nghi hoặc: "Có tác dụng không? Điều tra Anna có thể tìm ra nguyên nhân vì sao hung thủ giết cô ấy không?"
Hòa Ngọc không do dự đáp: "Không thể, hung thủ có thể xóa bỏ trí não của họ thì đương nhiên cũng có thể xóa manh mối."
"Vậy ý mày là?"
Hòa Ngọc: "Chúng ta có thể lấy Anna để thử hung thủ, chỉ cần gã ta có phản ứng, thì có thể lôi được gã ta ra ngoài ánh sáng."
Đôi mắt Eugene sáng lên: "Chúng ta có thể tìm người giả làm Anna." Như nghĩ tới điều gì đó, gã rầu rĩ gõ đầu: "Tiếc là Quỳnh đi rồi, nếu không cô ấy đóng giả Anna là hợp lý nhất."
Trấn Tinh đột nhiên chuyển ánh nhìn lên người Hòa Ngọc.
Eugene sửng sốt một lúc, rồi cũng nhìn qua đó.
Hòa Ngọc: "..." Cậu không biểu cảm quay người: "Tôi thấy vẫn có cách khác, để tôi suy nghĩ."
Trấn Tinh và Eugene người trái người phải kẹp chặt cậu, cười rạng rõ.
"Thầy Hòa, chịu khó hy sinh một chút đi mà."
"Cậu gầy như thế, dáng người lại khá giống con gái, chiều cao cũng sêm sêm Anna đó."
P/s: hí hí, các chap tiếp theo đảm bảo thú dị vô cùng (つ ✧ω✧) つ