Hòa Ngọc mặt không cảm xúc: "Bỏ ra."
Eugene: "Không bỏ, dáng của cậu thật sự rất giống với Anna, thầy Hòa à, cậu có muốn hoàn thành phó bản này không?"
"Còn có cách khác mà."
Trấn Tinh chớp mắt, làm vẻ mặt vô tội: "Nhưng mà cách này là đơn giản nhất."
Hai người họ tuy là đang thương lượng với Hòa Ngọc nhưng lại ghì chặt cậu, kiên quyết không buông tay, hiển nhiên là họ đã quyết định phải dùng cách này.
Hòa Ngọc lạnh lùng nhìn hai người: "Các anh đang cố ý."
Trả lời cậu chỉ là hai hàm răng trắng bóc. Ngay cả khuôn mặt máy móc của Eugene cũng cười đến nhăn lại, trông vô cùng vui mừng và mong đợi.
Eugene và Trấn Tinh cố ý.
Không phải bọn họ nhất quyết phải làm thế, chỉ là thực sự không muốn nhìn thêm vẻ mặt quá đỗi thản nhiên tự tin của Hòa Ngọc, họ muốn nhìn được biểu cảm khác của cậu.
Hơn nữa -
Hòa Ngọc luôn ra vẻ thần bí, nói gì cũng chỉ nói nửa chừng, luôn làm cho người khác mơ hồ, bối rối. Đặc biệt là lúc người khác đang vò đầu bứt tai, cậu cũng chẳng thèm nói lời nào, thật là muốn cho cậu một trận.
Họ muốn đánh cậu cũng chỉ đành nhịn. Bây giờ lại có cơ hội thích hợp để "báo thù" không phải quá tuyệt vời sao.
Ánh mắt Eugene vụt qua một tia ranh mãnh. Hiếm khi thấy vẻ mặt của Hòa Ngọc thay đổi biểu cảm, thật là làm người khác vui vẻ mà.
Nhìn người có dáng dấp nhỏ bé, gầy gò hơn bọn họ nhưng mặt lúc nào cũng trầm tư, ảm đạm thật chán chết.
Hòa Ngọc lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt rất không thân thiện.
Khi cậu đề xuất phương án này, cậu không ngờ tới là chiều cao của mình lại tương đương với Anna, chiều cao của cậu ở Trái Đất là khá lý tưởng. Nhưng đối với Liên Bang có hệ thống năng lực chiến đấu, họ đã tập luyện rất chăm chỉ, điều này khiến chiều cao tổng thể rất đáng gờm. Chiều cao của Hòa Ngọc ở Liên Bang thì chỉ ngang với một cô gái.
Đứng trước một người cao to, vạm vỡ như Vạn Nhân Trảm thì chỉ nhỏ bé như chú gà, hơn nữa cậu lại gầy gò, da dẻ nhợt nhạt nên nhìn càng thêm phần yếu ớt.
Vạn Nhân Trảm như mới nhận ra điều gì đó, đột nhiên cao giọng hống hách nói: "Mày phải giả làm con gái."
Không đợi Hòa Ngọc trả lời đã ngửa mặt lên cười to: "Hahaha tên lùn kia, buồn cười chết mất, mày thế mà lại phải giả làm con gái, hahaha, khỏi nói, nhìn mày rất chi là giống đó hahaha."
Hòa Ngọc quay người, mặt không biểu cảm nhìn gã.
Bình luận:
"Hahaha, Hòa Ngọc lần đầu tự đào hố chôn mình, buồn cười quá đi."
"Biểu cảm vừa rồi của cậu ấy thật đáng yêu, rất mong chờ Hòa Ngọc cải trang thành phụ nữ."
"Tôi cũng rất mong chờ, hahaha."
"Vì thế nhiều lúc đừng nói chuyện kiểu cao siêu bí hiểm, rất dễ chọc giận quần chúng, hahaha."
"Tuy tôi cũng rất vui nhưng mà Vạn Nhân Trảm, anh cũng dám cười nhạo Hòa Ngọc sao?"
"Ngôi hóng Vạn Nhân Trảm tự tìm chỗ chết."
Vạn Nhân Trảm vừa mới vui vẻ, dần dần nụ cười dập tắt. Bởi vì Hòa Ngọc nhìn gã với một vẻ mặt rất lạnh lùng thờ ơ, như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Trong trường hợp như vậy, gã không thể cười nổi.
Hòa Ngọc: "Vậy anh vui mừng vì cái gì? Vì anh là một tên vô dụng trong phó bản này sao?"
Cho dù là phân tích sự thật hay là giả nữ để dụ hung thủ, tất cả đều là để thông qua. Mà Vạn Nhân Trảm, chưa hề đóng góp điều gì.
Vạn Nhân Trảm: "'..." Tuy đó là sự thật, nhưng nói ra như vậy cũng có chút hổ thẹn.
Hòa Ngọc mỉm cười: "Vạn Nhân Trảm, đi dọn nhà vệ sinh đi."
Vạn Nhân Trảm trợn mắt: "Dựa vào đâu?"
Hòa Ngọc: "Dựa vào tôi là thầy giáo của anh, tôn sư trọng đạo, tín chỉ, anh có cần không?"
Vạn Nhân Trảm: "..."