"Thực sự cũng hơi đáng sợ." Chú bảo vệ không nhịn được mà cảm thán một câu.
Hòa Ngọc đứng bên cạnh, không phải là do ngoại hình của cậu trông đáng sợ, mà trái lại, Anna là một cô gái rất xinh đẹp. Nhưng một người "đã chết" lại xuất hiện một cách sạch sẽ như vậy, có như thế nào thì cũng khiến người ta sợ hãi.
Ánh mắt của ông chú căng tin trở nên phức tạp: "Cháu hóa trang thành Anna giống vô cùng, đến cả những động tác nho nhỏ, sắc mặt cũng giống y hệt, cháu đã xem những video trước đây của Anna để bắt chước theo có đúng không?" Yuno và Anna có quen biết, cho nên ông chú căng tin cũng từng nhìn thấy Anna nhiều lần.
Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng ạ."
Mô phỏng là kỹ năng cơ bản của diễn viên.
Ở kiếp trước, Hòa Ngọc cũng chỉ được trải nghiệm một cuộc đời, giữa người với người luôn có sự khác biệt, mà đóng phim chính là việc diễn ra hàng ngàn những con người khác nhau. Những năm tháng đóng phim của Hòa Ngọc, tự mình ẩn nấp ở trần thế, từ giáo viên cho đến nhân viên phục vụ bàn, rồi đến công nhân, thậm chí là ăn mày, cậu cũng từng mô phỏng qua. Từ mô phỏng, dần trở thành đồng cảm. Cậu có khả năng phân tích và tư chất thiên phú nhưng cũng phải bỏ ra một trăm phần trăm sự nỗ lực và mài giũa mới trở thành người duy nhất đạt được tượng danh vọng dành cho diễn viên.
Eugene nhức đầu, nghĩ đến bộ dáng lúc nãy của Hòa Ngọc lúc cậu hù dọa đám học sinh kia, không nhịn được mà bật cười "khúc khích".
Trấn Tinh mờ mịt nhìn về phía của gã. Eugene lập tức nghiêm túc trở lại: "Hung thủ đã lâu không tới đây, gã ta nhẫn nhịn như vậy chắc sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu."
Hòa Ngọc tiếp lời: "Không vội, chúng ta cũng rất vững vàng."
"Nhưng mà thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa." Nhân viên vệ sinh nhìn về phía cậu, ánh mắt mang theo ý dò hỏi.
Hòa Ngọc vẫn bình tĩnh như trước: "Thời gian của gã ta cũng không còn dài nữa, trước đó cháu đã đoán hắn ta sẽ rời đi vào lúc có nhiều học sinh trong trường chuyển đi nhất, chiều ngày mai sẽ được nghỉ học, đến cuối tuần sẽ chuyển trường." Thời gian dành cho hung thủ chỉ còn lại trong ngày mai, gã ta sẽ không thế nào làm rõ được những chuyện xảy ra nếu như rời đi trước đó. So với họ thì gã ta càng sốt ruột hơn.
Nhân viên vệ sinh hít sâu một hơi rồi nói: "Hy vọng rằng cậu thật sự sẽ có thể bắt được gã."
Hòa Ngọc đáp lại: "Chưa từng nuốt lời."
Bên cạnh đó, ánh mắt nhìn về phía Hòa Ngọc của ông chú căng tin dần trở nên nóng bỏng. Hòa Ngọc cũng nhìn về phía của ông ta. Dường như ông chú căng tin muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hòa Ngọc bèn nói: "Chú muốn cháu hóa trang thành Yuno."
Không ngờ Hòa Ngọc có thể đoán được điều này, ông chú căng tin xúc động nói: "Đúng vậy, chú muốn nhìn thấy Yuno, cháu hãy cho chú được gặp con bé đi." Đôi mắt của ông ta đã ầng ậng nước trong chốc lát, đáy mắt còn mang theo sự cầu khẩn thiết tha.
Việc không gặp được con gái lần cuối đã trở thành niềm hối tiếc vô hạn của ông, nỗi nhớ nhung của ông đối với con gái vốn đã thấm tận vào trong xương tủy, khi nhìn thấy Hòa Ngọc hóa trang thành Anna giống y như đúc, ông liền nghĩ ngay tới Yuno.
Nhưng Hòa Ngọc đã từ chối, cậu lắc đầu.
Nhân viên vệ sinh vừa chuẩn bị mở miệng, Hòa Ngọc đã bình tĩnh nói: "Cháu hóa trang thành Anna là vì muốn tìm ra hung thủ, là do tình thế bắt buộc. Cháu không quen biết Yuno, cháu không hiểu được Yuno, cũng không biết cô ấy sẽ nói gì với chú, việc cháu hóa trang, chung quy vẫn chỉ là hóa trang thành dáng vẻ cô ấy mà thôi."
Cậu nhìn ông chú căng tin, ánh mắt nghiêm túc nói: "Nhưng chú hiểu Yuno, chú biết mọi thứ về Yuno, chú biết cô ấy sẽ nói với chú những gì, Yuno vẫn luôn hiện hữu trong trái tim chú, không cần phải nhờ người khác hóa trang thành."
Ông chú căng tin ngẩn người.
Mãi một lúc lâu sau, ông ta đột nhiên mỉm cười, nước mắt vẫn rơi xuống: "Đúng vậy, chú biết Yuno sẽ nói những gì, chú đều biết cả, con bé muốn chú tiếp tục sống, nhưng mà chú xin lỗi, chú không sống nổi nữa rồi, chú muốn tới bầu bạn cùng Yuno."
Ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía Hòa Ngọc, chân thành nói: "Cảm ơn cháu."