Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 134

Mọi người đều sửng sốt, ngu ngơ nhìn Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc: "Thật ra ngay từ đầu tôi cũng không định nhìn phản ứng để xác định hung thủ. Khả năng ngụy trang của cậu khéo léo như vậy, chỉ bằng lúc cậu nhìn thấy Anna thì căn bản không thể đoán được."

Eugene trong lồng ngực cậu đảo mắt, hỏi tới: "Vậy cuối cùng là bằng cách nào?" Bọn họ đóng giả thành Anna chẳng lẽ không phải để xem phản ứng của hung thủ sao?

Hòa Ngọc khẽ cười: "Tôi dùng phương pháp loại trừ."

"Bảy hung thủ g**t ch*t Anna và Yuno trước đó đều là học sinh lớp 12A1, cậu tìm người chịu tội thay cũng ở lớp 12A1. Dựa vào độ tỉ mỉ, tâm tư kín đáo của cậu, chắc chắn người kia sẽ cùng lớp với cậu."

Hòa Ngọc dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Lúc tôi xác định hung thủ thứ tám còn lẩn trốn đã được sàng lọc trong lớp 12A1. Tôi loại trừ hơn một nửa số học sinh." Nếu không thể chọn ra những người để lộ sơ hở vậy thì cứ việc loại trừ những học sinh "chắc chắn không phải hung thủ" ra ngoài.

Còn lại hơn một nửa.

Hòa Ngọc: "Tiếp tục kết hợp với danh sách chuyển trường cũng chỉ còn lại sáu người tình nghi." 

Trước đó đã từng phân tích rằng, lần này chắc chắn hung thủ sẽ chuyển trường. Đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội mà cậu ta đang chờ đợi. Có học sinh tình nghi và danh sách chuyển trường rồi, tạm thời số học sinh bị tình nghi rút lại còn sáu người.

"Sau đó, Eugene đưa cho tôi danh sách về hoàn cảnh gia đình học sinh." Hòa Ngọc nói tới đây thì vỗ nhẹ đầu Eugene. Eugene đang tập trung nghe cũng không phản kháng.

Hòa Ngọc tiếp tục: "Sau đó lại kết hợp với danh sách này, chỉ còn lại ba nghi can. Đó là lớp trưởng, lớp phó kỷ luật và học sinh ngồi vị trí thứ hai đếm từ dưới lên."

Trên mặt đất, đôi mắt của lớp trưởng vẫn mông lung như cũ. Cậu ta mở miệng, muốn nói gì đó để biện hộ cho mình. Hòa Ngọc quay người lại, dựng một ngón tay lên, ý bảo cậu ta không cần mở miệng.

"Tôi đóng giả thành Anna không phải vì muốn xem phản ứng của các cậu, tôi muốn xem thử thời gian mà các cậu xuất hiện." Khóe miệng Hòa Ngọc cong lên một nụ cười tự tin: "Tối hôm qua hung thủ sẽ không xuất hiện, do đó loại học sinh ngồi bàn hai từ dưới lên. Chắc chắn hung thủ sẽ xuất hiện hôm nay, do đó loại tiếp lớp phó kỷ luật."

Tối hôm qua, học sinh ngồi bàn hai từ dưới lên bị nhóm Vạn Nhân Trảm giật dây, đi theo đến xem. Hôm nay lớp phó kỷ luật cũng không tới. Sau khi tan học vào buổi chiều, học sinh chuyển trường cũng sẽ không đến đây. 

Do đó, giữa trưa ngày hôm nay hung thủ sẽ xuất hiện.

Chỉ còn lại một mình lớp trưởng.

Vì vậy, vốn dĩ Hòa Ngọc không hề liếc mắt một cái tìm ra đúng hung thủ. Mà là ai tới, người đó là hung thủ.

"Thầy Hoà, rốt cuộc thầy nói gì vậy? Em không phải hung thủ, em thật sự..." Lớp trưởng sốt ruột đến mức tưởng như sắp chết.

Hòa Ngọc mỉm cười lắc đầu: "Không cần tiếp tục nói dối tôi, cậu chính là hung thủ thứ tám. Cậu chắc chắn rằng giấu mình trong đám học sinh không có gì nổi bật nên mới dám mò đến tìm hiểu đến tận cùng." Cậu ta lại không biết rằng, cách suy luận của Hòa Ngọc không phải là dựa vào phản ứng và biểu hiện bất thường.

Cậu quay người lại, nhìn thẳng vào mắt của lớp trưởng. "Đấy là sự tự tin của cậu, cậu cũng có sự tự tin với bản thân. Thế nhưng, tôi cũng rất tự tin."

"Lúc tôi không xác định được ai là hung thủ, nhìn phản ứng của các cậu cũng chỉ có thể hoài nghi. Mà hiện tại, đã xác định cậu là hung thủ, tất cả phản ứng của cậu trong mắt tôi đều có trăm ngàn chỗ hở."

Lớp trưởng khựng lại một chút.

Hòa Ngọc nở nụ cười, đứng thẳng lưng, đột ngột hỏi: "Có biết tại sao tôi không loại trừ người lớp trưởng ưu tú này ngay từ đầu không? Biết tại sao cậu ta lại nằm trong danh sách tình nghi không?"

Mọi người sửng sốt, lắc đầu.

Hòa Ngọc: "Là bởi vì cậu luôn treo đạo lý giáo dục bên miệng, tự tâng bốc phô trương bản thân. Một người có gia cảnh xuất sắc như vậy, bản thân cũng vô cùng ưu tú nhưng lại suốt ngày nói về nội quy đạo lý giáo dục. Cậu ta nóng lòng muốn để lại cho người khác ấn tượng tốt của một người kỷ luật, nhất là với thầy giáo mới tới như tôi."

Cậu cúi đầu nhìn lớp trưởng, bình tĩnh nói: "Lớp trưởng, xem ra khả năng ngụy trang của cậu vẫn hơi kém. Cao thủ ẩn nấp chân chính sẽ không đi tâng bốc mình thành người tốt mà che giấu bản thân trước mọi người, diễn đến khi biến mất, không để lại chút ấn tượng nào." 

Trong mắt Hòa Ngọc là sự chắc chắn, loại chắc chắn này thông qua ánh mắt. Đồng thời cũng nói với cậu ta, tất cả sự ngụy trang của cậu ta là vô nghĩa. 

Hung thủ đã định.

Thấy vậy, sự sốt ruột và mông lung trên khuôn mặt lớp trưởng từ từ biến mất, tất cả bình tĩnh như trước. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Hòa Ngọc, mím chặt môi. 

Rõ ràng, bị người kia đánh tan lớp ngụy trang cậu ta vẫn luôn kiêu ngạo kích động cậu ta không hề nhẹ.

"Chỉ thiếu một bước." Cậu ta mở miệng, giọng nói trầm khàn.

Hòa Ngọc: "Đúng thế, cậu chỉ thiếu một bước. Đáng tiếc, cậu lại gặp tôi."

Bình Luận (0)
Comment