Vẻ mặt của lớp trưởng trầm xuống.
Hung thủ thứ tám được xác định, vậy mà lại là lớp trưởng. Hơn nữa, Hòa Ngọc lại sử dụng phương pháp loại trừ để bắt được.
Eugene sực tỉnh, gã kinh ngạc hỏi: "Thế nên, trước đó cậu đã nghi ngờ lớp trưởng nhưng không nói cho chúng tôi biết. Đóng giả thành Anna cũng chỉ vì bước loại trừ cuối cùng. Cậu đã sớm biết giả thành Anna không lừa ra được phản ứng gì."
Hòa Ngọc đúng tình hợp ý gật đầu: "Đúng vậy."
Eugene, Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm: "..."
Người xem phát sóng trực tiếp: "..."
Nhân viên vệ sinh bên cạnh đột nhiên chân thành đề nghị: "Thầy Hoà, lần sau nếu có manh mối và nghi ngờ như vậy thì nên nói trước cùng mọi người. Cậu như vậy khiến mọi người hơi khó chịu."
Nói năng nửa vời, cố làm ra vẻ huyền bí, cuối cùng lại đưa ra lời giải thích gây sốc với mọi người. Cậu luôn bất thình lình thốt ra một câu đánh mọi người đến mơ hồ rồi mới phân tích cho bọn họ kết luận chính xác mà cậu đã đoán ra trước đó. Việc này không phải là hơi khó chịu mà là cực kỳ khó chịu.
Đặc biệt là ba người Eugene đã bị phản công lại nhiều lần, nghĩ đến đó lập tức cảm thấy nhồi máu cơ tim.
Vẻ mặt Hòa Ngọc vô tội: "Nhưng vấn đề là nếu không nhất thiết phải thương lượng, bình thường tôi thích khi nào chắc chắn được tám phần trở lên mới nói."
Vạn Nhân Trảm, Eugene, Trấn Tinh: "..."
Người xem: "..."
Bình luận: "Có đồng đội như này rất tuyệt vời, vừa rất hữu ích nhưng cũng vừa làm đồng đội rất khó chịu."
Bình luận: "Sao không khó chịu được. Mấy bồ xem, mỗi lần chưa đến giây cuối cùng, cảm giác không biết Hòa Ngọc còn nghĩ ra được điều gì rất k*ch th*ch, tôi không thể chịu nổi."
Bình luận: "Trong đầu cậu ta đã nghĩ đến bước thứ chín mươi chín, vậy mà một bước cũng không lọt ra khỏi miệng. Sau khi xác định xong thì chân tướng đột nhiên lòi ra ở đâu đó, khiến người xem hoài nghi về chỉ số thông minh của mình."
Không chỉ có mỗi người xem hoài nghi về chỉ số thông minh của mình, ngay cả cao thủ như mấy người Eugene cũng hoài nghi về chỉ số thông minh của mình. Nếu cậu nói sớm hơn chút, bọn họ đều có thể tham gia, cũng không đến mức bị kết quả đập vào mặt mà bối rối.
Lỗ mũi của Vạn Nhân Trảm như bốc khói, trừng mắt nhìn Hòa Ngọc.
Trấn Tinh hít sâu một hơi: "Được rồi, đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là hung thủ."
Tính của Hòa Ngọc như thế, bọn họ biết phải làm sao? Còn có thể đánh cậu sao? Người nằm không ăn bát vàng, phải kiên nhẫn.
Cơ thể ông chú căng tin khẽ run, tay cầm dao đưa lên, nhắm vào lớp trưởng, giọng nói khàn khàn: "Sao mày lại giết Yuno?"
Lớp trưởng nghe vậy, ngẩng đầu nhắm mắt lại, tỏ thái độ "muốn giết muốn làm gì thì tùy".
Ông chú căng tin ngồi xổm xuống, túm lấy áo của cậu ta, hét lên: "Mày nói đi! Nếu mày không nói, tao sẽ băm mày làm trăm mảnh, khiến mày sống không bằng chết!"
Lớp trưởng mở to mắt, cười lạnh: "Tôi nói rồi cũng thế thôi, cũng sẽ không để cho tôi chết thoải mái."
Trong mắt cậu ta bỗng hiện lên một tia điên cuồng: "Con gái ông là Yuno sao? Tôi vốn không định giết cô ta, nhưng do cô ta đuổi theo cứu người. Không có phận sự còn muốn cứu người, tôi chỉ còn cách cho bọn họ đi cùng nhau."
"Mày đáng chết!" Ông chú căng tin nghiến răng nghiến lợi. Ông ta túm áo lớp trưởng, chặt đến mức cậu ta không thở nổi, sắc mặt chuyển sang màu trắng xanh.
Lớp trưởng hít thở khó khăn nhưng vẫn cong môi: "Ông có biết con gái ông nói gì trước khi chết không?"
"Con bé nói gì?" Giọng nói của ông chú căng tin vang lên vội vàng.
Lớp trưởng bật cười: "Có điều tôi sẽ không nói cho ông, tôi muốn để ông vĩnh viễn không biết được điều này, ha ha ha."
Ông chú căng tin tức sắp chết, bàn tay dùng lực siết lại. Nhân viên vệ sinh lập tức đi đến ngăn cản ông ta. Người xấu xa như này, tuyệt đối không thể để cho cậu ta chết dễ dàng như vậy được.
Hòa Ngọc đột nhiên mở miệng: "Cậu là b**n th**."
Mọi người sửng sốt. Lớp trưởng cũng nhìn Hòa Ngọc, đôi mắt u ám lạnh như băng, mang theo cả nỗi thù hận. Rõ ràng cậu ta có thể rời đi, tất cả là tại Hòa Ngọc.
Lớp trưởng đột nhiên chỉ ngón tay vào Hòa Ngọc: "Giết thầy ấy, tôi sẽ nói cho ông tất cả về Yuno, nói cho ông Yuno nói những gì."
Ông chú căng tin khựng lại.
Khối rubik của Trấn Tinh xuất hiện trên tay trong nháy mắt, đứng bên cạnh Hòa Ngọc, cảnh giác nhìn ông chú căng tin và lớp trưởng. Vạn Nhân Trảm khựng lại một chút, cắn chặt răng, chiếc rìu cũng xuất hiện trên tay.
Bọn họ nghi ngờ rằng ông chú căng tin rất có thể sẽ đồng ý.