Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 144

Đường Kha, Annie và những người khác trưng ra vẻ mặt xem kịch vui, ôm tay, vô cùng hứng thú.

Tuy rằng vòng này bọn họ từng hợp tác với nhau, nhưng nhìn Eugene, Trấn Tinh làm tấm gương, biết rằng trận này không có tin tưởng, cũng không có đạo đức và nhân tính.

Đây là trận đấu sống còn mà chỉ có một người có thể sống sót thoát ra, ai lại muốn tặng cơ hội đó cho người khác?

Ai mà muốn chết chứ?

Hòa Ngọc - "người nổi tiếng nhất trong vòng tuyển chọn" khiến cho người ta kiêng kị, do đó tất nhiên rất nhiều người muốn nghĩ cách diệt trừ cậu đầu tiên.

Eugene và Trấn Tinh vừa được Hòa Ngọc giúp ở vòng này, cho nên bọn họ không tham gia chém giết cậu.

Nhưng sẽ giống như vừa rồi, tạo thêm chướng ngại vật cho cậu.

Quỳnh hiểu được, đồng cảm liếc nhìn Hòa Ngọc một cái. Trên thực tế, cô ta và Hòa Ngọc cũng không tin tưởng nhau. Hòa Ngọc mời cô ta, cô ta lập tức mời Kiều Viễn, tìm cho mình sự giúp đỡ.

Bây giờ Trấn Tinh và Eugene đã chặn đường hợp tác của cô ta và Hòa Ngọc. Đội hình này của Hòa Ngọc, chỉ có thể là người của Đoàn Vu Thần mời. Như vậy bọn họ chỉ biết mời để có thể hợp tác, cùng giết Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc đang trong tình huống vô cùng nguy hiểm.

Lúc này.

"Hòa Ngọc ha ha ha, bố mày có thẻ ràng buộc, cho dù mày không muốn lập đội với tao, mày cũng phải lập." Vạn Nhâm Trảm không biết nhảy ra từ đâu, vẻ mặt phô trương: "Phó bản tiếp theo, tao nhất định phải khiến mày quỳ xuống cầu xin tha thứ cho bằng được."

Mọi người: "..."

Lại thêm một người.

Ngay cả Cách Đới cũng có chút đồng cảm với Hòa Ngọc.

Suốt một vòng đồng đội, tất cả đều là người muốn giết cậu.

Vạn Nhân Trảm chạy lại rồi mới phát hiện ra hiện trường vô cùng sôi nổi, gã có chút mờ mịt: "Xảy ra chuyện gì? Sao nhiều người thế?"

Annie giải thích cho gã nghe về chuyện mới xảy ra.

Vạn Nhân Trảm mở to hai mắt: "Vậy là, Hòa Ngọc bị hãm hại."

Gã cười to: "Ha ha ha Hòa Ngọc, mày cho rằng mày thật sự thông minh sao? Có điều nếu mày quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có lẽ tao sẽ suy nghĩ đến việc hợp tác với mày, ha ha ha."

Đám người Đoàn Vu Thần khẽ thay đổi sắc mặt, anh ta thấp giọng nói: "Early, mời đi."

Bọn họ muốn cướp quyền mời Vạn Nhân Trạm làm đồng đội trước, nhét đủ mười người, sau đó vào trận đấu thì g**t ch*t Hòa Ngọc.

Còn có giết Vạn Nhân Trảm hay không thì chờ sau sẽ tính.

Early gật đầu, đang định mời.

Hòa Ngọc đột nhiên nở nụ cười, giọng nói khàn khàn: "Không vội, người trong đội của chúng tôi đủ rồi."

Mọi người sửng sốt.

Early dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu. Trấn Tinh và Eugene cũng vô cùng ngạc nhiên.

Hòa Ngọc vươn tay, đặt lên vai Lăng Bất Thần ở phía sau, nghiêng đầu: "Mấy người quên tôi cũng có đồng đội rồi à?"

Mọi người: "..."

Chết tiệt, chỗ này còn có người.

Người này đứng ở đó từ khi nào, sao bọn họ lại không để ý.

Cảm giác tồn tại của người này có chút mơ hồ.

Eugene híp mắt: "Cậu có đồng đội thì sao? Cậu ta mời cậu, vậy cậu ta sẽ không có cơ hội mời nữa."

Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần dựa sát vào nhau, nở nụ cười: "Đúng vậy, cậu ấy không có cơ hội mời."

Lăng Bất Thần thật thà nói tiếp: "Nhưng tôi có thẻ tổ đội."'

Cậu ấy nói xong, lấy ra một xấp thẻ tổ đội.

Một xấp.

Xấp.

Sau đó, đưa cho Hòa Ngọc.

Mọi người: “....”

Chết tiệt, rốt cuộc tên này là ai? Vì sao cậu ấy có cả một xấp thẻ tổ đội?

Hơn nữa, đáng sợ hơn nữa chính là một xấp thẻ tổ đội này nằm trong tay của người có trí tuệ Hòa Ngọc.

Bình Luận (0)
Comment