Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 154

Gã liếc nhìn mọi người, nhanh chóng suy nghĩ: "Chúng ta báo năng lực chiến đấu của nhau trước, ải này bắt buộc phải tin tưởng lẫn nhau, hiểu rõ năng lực chiến đấu của đồng đội vô cùng quan trọng, có lợi cho trận chiến kế tiếp." Nếu như có người có năng lực chiến đấu thấp mà họ không biết thì rất có thể trong lúc chiến đấu sẽ không bảo vệ được người đó. Gây nên hậu quả về sau thì xong ngay.

Những người khác gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nếu như không chuẩn bị ẩn nấp thì việc giấu năng lực chiến đấu của mình là vô dụng, hơn nữa khi tăng cấp, nâng cấp trang bị thì năng lực chiến đấu cũng sẽ thay đổi, lúc này thì họ cũng không cần thiết phải giấu làm gì. Biết năng lực chiến đấu của nhau là kế hoạch, thao tác hợp lý, tìm kiếm cơ hội sinh tồn.

Vạn Nhân Trảm: "Tao trước, năng lực chiến đấu bốn trăm." Năng lực chiến đấu của gã không được xem là cao, một trong những nguyên nhân là do ở vòng tuyển chọn trừ rìu ra thì không vớt được trang bị nào khác, may là vòng thi trước nhờ có Hòa Ngọc nên gã có được một mảnh khoáng thạch nâng cao năng lực chiến đấu. Loại khoáng thạch có thể nâng cao năng lực chiến đấu có thể dùng để dung hợp vào trong vũ khí, bản thân họ có thể thao tác. Cho nên năng lực chiến đấu của gã mới được nâng cao đến thế.

Early hơi kinh ngạc: "Năng lực chiến đấu của mày lại chỉ có bốn trăm thôi sao?" Vạn Nhân Trảm đen mặt nhìn gã.

Early cười lớn: "Ha ha ha, xem ra vận may trước đây của mày rất tệ, năng lực chiến đấu của tao là bốn trăm chín mươi, sắp tiến vào cấp S rồi." Vạn Nhân Trảm lạnh lùng cười: "Mày cho rằng như vậy rất cao sao? Năng lực chiến đấu của Eugene tận gần sáu trăm, thậm chí còn vượt hơn sáu trăm, năng lực chiến đấu của Trấn Tinh cũng chắc chắn hơn sáu trăm." Nụ cười của Early đông cứng lại, lập tức trở nên âm u.

Sắc mặt của Đoàn Vu Thần cũng rất khó coi, anh ta hít sâu một hơi: "Năng lực chiến đấu của họ đã đáng sợ đến mức này rồi sao? Trước mắt người có năng lực chiến đấu cao nhất của đội chúng ta sợ là Early rồi, tôi cũng chỉ có bốn trăm." Mặc dù anh ta là thợ rèn nhưng không có gạo thì làm sao thổi cơm. Năng lực chiến đấu vũ khí của anh ta cũng không tệ nhưng năng lực chiến đấu của bản thân thì lại không so được với đám người Vạn Nhân Trảm của hành tinh Chiến Đấu.

Seattle: "Của tôi bốn trăm hai mươi." Đặt giữa tất cả đội viên thì có thể xếp top một trăm, nhưng còn cách vị trí top mười khá xa.

Quỳnh: "Bốn trăm ba mươi." Seattle nhìn cô ta bằng ánh mắt không thể tin được, sắc mặt rất khó coi. Rõ ràng vòng thi đấu trước Quỳnh không thu hoạch được gì, nhưng bây giờ năng lực chiến đấu lại cao hơn cả mình. Ngay từ vòng tuyển chọn hai người họ đã kết thù với nhau, hơn nữa Quỳnh là người của hành tinh hỗn loạn nhưng độ nổi tiếng còn cao hơn một người ở hành tinh chính như cô ta, Seattle không hài lòng.

Kiều Viễn: "Bốn trăm ba mươi."

Trảm Đặc: "Bốn trăm tám mươi."

Cáp Duy: "Bốn trăm."

Lăng Bất Thần: "Chín mươi chín."

Giọng nói của cậu ấy vừa thốt ra thì mọi người đều chìm vào trầm tư, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt không thể tin được, tất cả đội viên trừng mắt, nghi ngờ có phải tai mình nghe nhầm rồi không. Dưới một trăm mà vẫn có thể thông qua vòng tuyển chọn. Dưới hai trăm mà vẫn có thể vượt qua vòng đấu loại đầu tiên.

"Thật hay giả đấy?" Seattle khoa trương trợn to hai mắt. Lăng Bất Thần gật đầu, yếu ớt đáp: "Thật đấy, năng lực chiến đấu của tôi chỉ có chín mươi chín." Early trợn tròn mắt, mắt cũng sắp nứt cả ra, tay nắm chặt thành nắm đấm, dáng vẻ hung dữ như muốn g**t ch*t cậu ấy: "Năng lực chiến đấu chín mươi chín mà mày cũng dám vào vòng hai, mày là nội gián đúng không?"

Mặt Vạn Nhân Trảm càng trở nên u ám. 

Gã nhìn sang Hòa Ngọc, cắn chặt răng: "Đây là đồng đội của mày à?" Năng lực chiến đấu chỉ chí có chín mươi chín, đùa kiểu gì thế. Loại gà này đừng nói là trong cuộc thi, cho dù là ở ngoài thì họ cũng không muốn ngó ngàng đến. Thật sự quá yếu. Sao lại có người yếu như vậy nhưng lại có thể tiến vào vòng hai được chứ? Mà bây giờ họ và một người yếu như thế lại trở thành một đội thì bắt buộc họ phải bảo vệ cậu ấy. Chỉ cần nghĩ đến thôi đã muốn hộc máu.

Trảm Đặc đứng bên cạnh, yếu ớt lên tiếng: "Lúc tao quen biết cậu ta trong vòng tuyển chọn thì năng lực chiến đấu còn thấp hơn, nhưng tao khuyên bọn mày đừng xem thường cậu ấy, có một số người bẩm sinh đã lơ ngo." 

Đây là bài học phải đổ biết bao nhiêu máu và nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment