Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 155

Có thể khiến một cao thủ bốn trăm tám mươi điểm, gần đạt đến cấp S nói như vậy, có thể thấy gã đã gặp phải gì đó trong hai vòng thi trước đây.

Early không quan tâm, bắt lấy Lăng Bất Thần kéo đến trước mặt mình, cắn chặt răng nói: "Nếu như không phải không thể giết người thì ông đây đã làm thịt mày rồi." Gã híp mắt lại, vẻ mặt thâm độc: "Nhiều nhất thì tao sẽ giữ mày đến vòng thứ hai, vòng thứ hai sẽ bỏ phiếu chết cho một người gây cản trở như mày." Cho dù thế nào vòng đầu tiên cũng phải bỏ phiếu loại Hòa Ngọc, vòng thứ hai sẽ loại tên rác rưởi có năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm này.

Động tác của gã vô cùng thô lỗ, Lăng Bất Thần khẽ chau mày, đưa tay lên muốn hất tay gã ra, nhưng tố chất cơ thể lại chênh lệch nhau quá nhiều nên cậu ấy không thể ngăn được gã. Trong tay của một tên phạm nhân giết người tàn ác và hung dữ của hành tinh chính, trông Lăng Bất Thần vô cùng nhỏ bé, yếu ớt.

Hòa Ngọc đẩy kính, bình tĩnh đáp: "Tôi không quan tâm các người muốn làm gì nhưng Early, nếu như anh còn giữ thái độ này để vượt ải thì chúng ta không cần qua ải đầu tiên làm gì nữa." Chắc chắn sẽ thất bại. Một đội nhóm không hề có sức mạnh đoàn kết, giữa các đội viên lại ghét bỏ, phòng bị, căm hận lẫn nhau thì làm sao đi tiếp được.

Early trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc, tay càng ra sức mạnh hơn: "Mày không nghe thấy năng lực chiến đấu của nó chỉ có chín mươi chín thôi sao, đây là một tên gây cản trở, tên rác rưởi này lại..."

Hòa Ngọc cắt ngang: "Nếu như anh không thích thì cứ việc giết cậu ấy đi."

Early: "..." Gã cắn chặt răng: "Tao cũng muốn lắm đây." Dứt lời gã buông tay ra, ném Lăng Bất Thần sang bên cạnh Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc đưa tay đỡ lấy Lăng Bất Thần, khẽ đưa mắt lên nhìn Early, dưới cặp kính không độ kia là một đôi mắt lạnh lùng đến thấu xương.

Lăng Bất Thần lại không tức giận, sau khi ho khan vài cái thì ngại ngùng cười: "Xin lỗi nhé, năng lực chiến đấu của tôi chỉ có bấy nhiêu đấy thôi."

Mọi người: "..."

Vạn Nhân Trảm: "Tên phế vật nhà mày không phải cũng không được cao sao?" Gã cảm thấy sụp đổ. Rốt cuộc gã đã làm sai chuyện gì mà lại phải chịu trừng phạt như thế? Đội này của gã lại không có một người cấp S nào cả, như vậy làm sao đấu lại với đám người Trấn Tinh, Eugene được đây? Mẹ nó chứ có phần thắng sao?" Hơn nữa trừ Lăng Bất Thần ra thì họ còn phải chín chọi tất cả những người còn lại. Như vậy còn chiến đấu gì nữa, đợi chết thôi vậy.

Vạn Nhân Trảm để bản thân thật bình tĩnh, gã hít sâu một hơi nhìn Hòa Ngọc, đây là lần đầu tiên ánh mắt của gã nhìn Hòa Ngọc lại tràn ngập hy vọng như thế.

"Còn năng lực chiến đấu của mày thì sao, có đạt cấp S không?" Hòa Ngọc chỉ đẩy nhẹ một cái là có thể đánh bay một người, cảnh tượng lúc đó khiến gã có ấn tượng rất sâu sắc. Chắc chắn là cấp S. 

Người có thể trông mong được trong đội này có lẽ chỉ còn Hòa Ngọc thôi. 

Mặc dù ngày nào gã cũng la hét nói muốn giết Hòa Ngọc nhưng thật ra cũng không để trong lòng, thậm chí còn cảm thấy mình không đánh lại Hòa Ngọc nữa. Bây giờ Hòa Ngọc chính là niềm hy vọng của họ. Ánh mắt của gã đầy mong chờ.

Hòa Ngọc: "Năng lực chiến đấu của tôi là tám điểm."

Vạn Nhân Trảm móc lỗ tai mình: "Mày nói gì?"

Hòa Ngọc: "Năng lực chiến đấu của tôi là tám."

"Mày nói gì nói lại lần nữa nào."

"Năng lực chiến đấu của tôi là tám."

"Năng lực chiến đấu của mày là bao nhiêu?"

"Tám."

"Năng lực chiến đấu của ai là tám?"

"Tôi."

"Năng lực chiến đấu bao nhiêu?"

“Tám”

Bình Luận (0)
Comment