Lăng Bất Thần là người đầu tiên lên tiếng, cậu ấy có chút kinh ngạc: "Sao năng lực chiến đấu của cậu chỉ mới ở mức tám thôi vậy? Cậu không có trang bị để gia tăng năng lực chiến đấu à?"
Hòa Ngọc: "Tôi có."
Mọi người: "?" Vãi cức thế mà đã được trang bị nâng cấp rồi.
Lăng Bất Thần: "Vậy năng lực chiến đấu ban đầu của cậu là bao nhiêu?"
Hòa Ngọc: "Hai."
Lăng Bất Thần trợn tròn mắt: "Năng lực chiến đầu ban đầu của cậu thấp hơn của tôi nữa, tôi ban đầu là mười chín điểm, có tám mươi điểm trang bị, điểm trang bị của cậu có hơi thấp."
Hóa Ngọc: "Đúng vậy, hai trang bị, sáu điểm."
Lăng Bất Thần: "Không sao đâu, sau khi nhặt được nhiều trang bị hơn, năng lực chiến đấu sẽ tăng lên nhanh chóng."
Hòa Ngọc: "Tôi thấy trang bị cũng không quan trọng lắm."
Lăng Bất Thần: "Hình như đúng là vậy, tôi thấy tôi không cần quá nhiều trang bị cũng có thể thăng cấp."
Mọi người: "??"
Đám người Đoàn Vu Thần nghi hoặc nhìn Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần. Bọn họ thực sự không thể tin được, một tuyển thủ có năng lực chiến đấu tám điểm cùng với một tuyển thủ có năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm vậy mà đang nghiêm túc thảo luận về chuyện thăng cấp. Nghe thử xem đây có giống tiếng người không? Cái gì mà năng lực chiến đấu ban đầu hai điểm rồi mười chín điểm? Cái gì mà điểm trang bị tăng lên mức sáu điểm với tám mươi điểm? Cái gì mà trang bị không quan trọng cho lắm? Những thứ này mẹ nó thật khiến cho người ta bực bội mà. Họ đã làm sai cái gì hả? Sao lại để một người đồng đội như vậy đến làm tốn thương bọn họ?
Seattle - người luôn luôn tươi cười, tràn đầy sức sống vào giờ phút này cũng chìm trong tuyệt vọng, cô ta bực bội nắm lấy đầu tóc xinh đẹp của mình: "Mẹ nó, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao sống nổi qua vòng này đây?" Cô ta hoàn toàn đánh mất hình tượng, đối mặt với cái chết mọi thứ đều không còn quan trọng.
Kiều Viễn lấm bấm: "Lần đấu loại trực tiếp này, chúng ta không có cơ hội rồi."
Harvey: "Không sống được."
Early: "Bỏ cuộc đi, chỉ có thể chờ chết mà thôi."
Quỳnh: "Tiêu rồi."
Vạn Nhân Trảm quay đầu lại với vẻ mặt cứng đờ: "Năng lực chiến đấu của mày thực sự chỉ được tám điểm thôi sao?" Gã vẫn không thể nào tiếp thu được.
Trái tim Trảm Đặc như tro tàn, anh ta nhìn về phía Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần, thở dài một hơi, chân thành nói: "Thật sự, đời này tôi không muốn gặp lại bất kỳ tuyển thủ nào của Trái Đất nữa." Một Lăng Bất Thần với năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm đã đánh bại anh ta trong hai trận thi đấu. Một Hòa Ngọc điểm năng lực chiến đấu tám thậm chí còn tàn khốc hơn cả Lăng Bất Thần. Anh ta nhớ rất rõ Trái Đất Hành tinh này có rất nhiều tuyển thủ kỳ lạ.
Ngón tay Đoàn Vu Thần khẽ run, cố gắng duy trì một tia lý trí cuối cùng, hít sâu một hơi nói: "Vòng này mỗi người chúng ta nghĩ một cách, có thể kéo được bao nhiêu phiếu bình chọn từ khán giả thì kéo, còn không kéo được thì cứ chờ chết đi."
Lăng Bất Thần: "Đừng bi quan như vậy chứ?"
Early rít gào: "Mày câm miệng đi!" Đôi mắt gã đỏ tươi, nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần: "Bọn mày một tên có năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm, một tên thì tám điểm, chỉ cần giáng một đòn thì bất kỳ ai cũng có thể g**t ch*t cả hai người."
Tám người bọn họ không được tính là quá mạnh, không thể nào so được với Eugene và Trấn Tinh. Dưới tình huống chín đội đối địch liên thủ lại với nhau, bọn họ muốn bảo toàn mạng sống là rất khó, càng đừng nói đến việc bảo vệ "đồng đội" có năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm và tám điểm, điều này căn bản là không có khả năng.
Lăng Bất Thần rụt cổ lại, không dám nói gì thêm.
Seattle như là nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Mọi người nói xem, có khi nào bọn họ không phải là nội gián không?" Trong ánh mắt của vài người lóe lên tia hy vọng, nhưng cũng rất nhanh liền biến mất. Muốn đánh cược bằng việc loại bỏ đi tất cả các thành viên sao?
Hòa Ngọc: "Tôi là nội gián."