Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 158

Early hung hãn trừng mắt liếc cậu một cái: "Hừ, mày nghĩ nếu mày nói mày là nội gián thì bọn tao sẽ bảo vệ mày sao? Nằm mơ đi!"

Quỳnh bất đắc dĩ nói: "Hòa Ngọc, chuyện này có nói cũng vô dụng." Cô ta nhớ lại vòng thi đấu cuối cùng của bọn họ, thật sự rất khó để tin rằng năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc chỉ có tám điểm. Nhưng thực ra khi suy nghĩ lại cẩn thận, vẫn có dấu vết để lại. Ví dụ như chỉ cần động đến cậu, cậu sẽ lập tức bị thương nặng, ví dụ như cậu chưa từng ra tay một lần nào. Một người có năng lực chiến đấu bằng tám có thể sống được đến bây giờ, có thể nói đã là một kỳ tích rồi. Nhưng đối với bọn họ, đó chính là một thảm họa.

Không ai tin rằng Hòa Ngọc sẽ tự thừa nhận rằng bản thân là nội gián. Bây giờ cậu nói như vậy, đơn giản chỉ là vì muốn mọi người bảo vệ cậu ở vòng đầu tiên mà thôi.

Bình luận: "Cậu ấy nói thật đó!"

Bình luận: "Tại sao mấy người lại không tin?"

Nhưng mà mấy người Vạn Nhân Trảm lại không nhìn bình luận, cho nên từ tận đáy lòng bọn họ đều không tin.

Đoàn Vu Thần nhìn về phía Seattle, bình tĩnh trả lời: "Hai người bọn họ vì để bảo toàn mạng sống, nhất định sẽ nói bản thân là nội gián. Nếu nội gián đang ở trong chúng ta, cũng sẽ không nhảy ra vạch trần bọn họ, cho nên vòng thi đấu này không có biện pháp nào khác." Anh ta đưa tay lên xoa xoa giữa hai đầu lông mày: "Ít nhất tôi không nghĩ ra được chúng ta còn có cách nào khác." Chẳng lẽ những cao thủ như bọn họ, thật sự phải chết non ở vòng loại trực tiếp này sao?

Hối hận. Thật sự hối hận. Tại sao bọn họ lại lập tổ đội với Hòa Ngọc chứ! Bầu không khí suy sụp và lo lắng tràn ngập xung quanh bọn họ, không ai có tâm trạng để nói chuyện, càng đừng nói đến việc vực dậy tinh thần.

Lăng Bất Thần quay đầu nhìn về phía Hòa Ngọc, hạ giọng: "Cậu đang nghĩ gì vậy?" Cậu ấy hạ thấp giọng, nhưng ở trong một hốc cây như thế này cũng đủ để mọi người nghe thấy. Ngay cả khi bọn họ không nhìn qua đây thì họ vẫn lắng tai nghe theo bản năng. Sau khi Hòa Ngọc nói ra việc bản thân là nội gián thì bắt đầu ngẩn người, ánh mắt vô hồn, không biết đang nghĩ gì.

Nghe vậy, Hòa Ngọc ngẩng đầu lên: "Tôi đang nghĩ cách giải quyết."

Early cười chế nhạo: "Nghĩ cách giải quyết? Như thế nào, mày có thể cầu hòa với Eugene và Trấn Tinh à? Để bọn họ đảm bảo rằng trong trận thi đấu này sẽ không làm tổn thương bọn mày?"

Hòa Ngọc không thèm để ý đến lời chế nhạo của gã, chỉ lẩm bẩm: "Mọi người đã nhận được thông tin chi tiết về vòng đấu này rồi phải không?"

Không ai đáp lại cậu. Chỉ có Lăng Bất Thần gật đầu: "Đều nhận được rồi, tổng cộng có sáu ải, đấu trường thi đấu là một ngọn núi cao chót vót, ải thứ nhất và thứ hai được xây dựng dưới chân núi, ải thứ ba và thứ tư là ở sườn núi, ải thứ năm ở gần đỉnh núi, ải thứ sáu ở trên đỉnh núi. Ải đầu tiên được gọi là Vượt cửa núi, ải thứ hai là..." Thông tin về cửa ải được gửi vào trạm kiểm soát tin tức khi họ tiến vào phó bản, sau khi biết được quy tắc, sẽ gửi nó đến trí não của bọn họ, mọi người đều biết được thông tin giống nhau.

Hòa Ngọc nghe thấy vậy, cậu giơ tay đẩy đẩy chiếc kính không gọng ở trên mũi, khóe miệng cong lên.

"Tôi nghĩ, tôi có một cách này."

Tất cả mọi người nhìn về phía cậu. Hòa Ngọc đứng lên, khi cậu ngồi thì không dễ thấy, nhưng khi cậu đứng lên, trong nháy mắt cả người cậu như thể trở nên cao lớn vô hạn, tỏa ra loại khí thế kinh người. 

Cậu rũ mắt liếc nhìn mọi người, mang theo tâm thái tự tin cùng kiêu ngạo nhìn xuống thiên hạ. Khiến cho mọi người theo bản năng mà tập trung ánh mắt vào cậu, tựa hồ trong toàn bộ bức tranh, chỉ có mình cậu trở nên nổi bật, còn những người khác thì bắt đầu mờ nhạt đi. 

Ống kính tập trung vào trên người cậu.

"Nếu muốn an toàn vượt qua cửa ải thứ nhất, mọi người phải nghe tôi nói."

Bình Luận (0)
Comment