Ải thứ nhất vòng thứ hai của trận đấu vòng loại Show sống còn đỉnh lưu có tên là Vượt cửa núi, vô cùng vô vùng khó khăn.
Eugene chửi ầm lên: "Chết tiệt! Mẹ nó, đây là thứ mà con người có thể vượt qua sao?" Bên cạnh, vẻ mặt Cách Đới ủ rũ, lần đầu tiên không lên tiếng phụ họa.
Ở phía trước bọn họ là một ngọn núi cao lớn sừng sững, dưới cửa núi là một mảnh đất trống, ở giữa mảnh đất trống là hai người đá, hai người đá tay cầm mã tấu, yên lặng mà đứng dưới cửa núi. Trông có vẻ như không có gì ghê gớm, nhưng bọn họ đã mất một ngày ở ải này rồi.
Đội thứ hai của Trấn Tinh vượt ải thất bại, đứng ở vị trí cách đội thứ ba của Eugene không quá xa, tất cả bọn họ đều bị thương. Dù là đội của Trấn Tinh hay là đội của Eugene, tất cả đều bắt đầu từ buổi sáng thì giương cung bạt kiếm, đến bây giờ chỉ còn có thể nhìn thẳng.
Nguyên Trạch và Thành Chiêu dẫn đội đến cửa núi, một đội mười người bây giờ chỉ còn lại tám người, bốn người đứng chung với nhau để canh gác, còn Nguyên Trạch dẫn theo ba người khác vào đấu trường. Khi bọn họ đến gần hai người đá thì chúng bắt đầu di chuyển. Bọn họ đều là cao thủ, phối hợp vô cùng ăn ý, bốn người đồng thời lao về phía người đá.
"Ầm!"
"Keng!"
"Bùm!"
Chưa đầy nửa giờ, Nguyên Trạch phun máu tươi, gã dùng giọng điệu vững vàng hét lên: "Rút lui!" Bốn người mang theo vết thương rút lui, người đá ngừng di chuyển, lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh. Nhưng sẽ không một ai quên được bộ dạng hung hãn vừa rồi của bọn nó.
Sau khi Nguyên Trạch rút lui, bốn người canh gác ở bên ngoài tiến lên đỡ lấy bọn họ, vô cùng đề phòng mà nhìn chằm chằm vào những người khác, sợ có người nhân cơ hội này xông tới.
Cách Đới mang vẻ mặt vô cảm: "Không ai có sức để mà động thủ đâu."
Nguyên Trạch thở dài một hơi, ngồi xuống: "Các đội trưởng ngồi xuống cùng mở một cuộc họp đi." Dường như chỉ chờ có câu nói này, Trấn Tinh, Eugene và các đội trưởng khác lập tức nhảy dựng lên, đi về phía Nguyên Trạch, cất hết tất cả vũ khí.
Đội trưởng mở cuộc họp ở vị trí trung tâm, những người khác đứng sau lưng của các đội trưởng. Bọn họ đứng cách một khoảng đủ để có thể nghe được cuộc đối thoại, hỗ trợ nhanh chóng mà không khiến cho các đội khác cảm thấy lo lắng. Rõ ràng là đôi bên đều không muốn đánh nhau.
Eugene ngồi xuống, thở dài một hơi: "Đáng lẽ nên ngồi xuống nói chuyện sớm hơn, giết được đối thủ cũng không quan trọng bằng việc thăng cấp, nếu không thể thăng cấp, có giết được nhiều người cũng vô dụng." Trấn Tinh gật đầu. Đội trưởng đội số tám cũng thở dài: "Đây chỉ mới là ải đầu tiên mà đã khó như vậy."
Nguyên Trạch cố gắng chịu đựng việc không sử dụng thuốc phục hồi, đáp lại: "Đúng vậy, người đá kia quá mạnh, bốn, năm người hoàn toàn không thể đấu lại." Đội trưởng đội số tám: "Nhưng những người đá này sẽ căn cứ vào số lượng người tiến vào để điều chỉnh giá trị vũ lực, anh cũng thấy kết quả của đội số sáu và số bảy rồi đấy."
Đội số sáu và số bảy đều tham gia chiến đấu với mười người. Sau khi đội số sáu tiến vào, các đội khác đã nhân lúc bọn họ đang chiến đấu, đánh lén thành công, trực tiếp g**t ch*t toàn đội, toàn bộ bị loại bỏ. Sau đó không có đội nào toàn thể cùng tiến vào, dù cho thế nào thì cũng phải để lại một số người ở bên ngoài để canh gác. Nhưng suốt một ngày, họ không thành công vượt qua được bất cứ ải nào.
Một giờ trước, tất cả đội số bảy tiến vào, không ai đánh lén. Nhưng người đá đã nâng cao năng lực chiến đấu, một tuyển thủ của đội số bảy đã chết dưới tay của người đá ngoài ý muốn, rõ ràng là vì vận may không tốt, nội gián đã chết, cả đội đều bị loại.
Giờ bọn họ chỉ còn lại bảy đội, hơn nữa hầu như tất cả các đội đều không đầy đủ quân số. Có người chết dưới tay của người đá, cũng có người chết dưới tay các đội khác. Đến khi tất cả mọi người đều kiệt sức, cuối cùng bọn họ mới có thể hơi hơi yên tâm với đối thủ, lúc này mới dám ngồi lại nói chuyện với nhau. Đương nhiên, cũng là vì vào giờ phút này bọn họ không có cách nào khác.
Trấn Tinh đột nhiên nói: "Tôi vẫn luôn theo dõi, việc có khả năng chiến thắng lớn nhất là khi cả đội cùng tiến vào chiến đấu." Đội trưởng đội số chín nói: "Nhưng đội số bảy đã thất bại." Eugene: "Chỉ toàn là kẻ yếu mà thôi, nếu toàn đội của chúng ta tiến vào, nhất định sẽ không thua."
Toàn đội tiến vào chắc chắn sẽ chiến thắng, nhưng lại có một vấn đề.
Làm sao có thể đảm bảo được những đội ngũ khác sẽ không nhân cơ hội này để ra tay?
Ai sẽ là đội vượt ải đầu tiên?