Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 160

*Đôi lời chia sẻ*

Hai ngày gần đây nhà không cập nhật chương mới đều đặn do một bạn trong team có vấn đề sức khoẻ nên hiện tại team còn mỗi V đơn côi lẻ bóng (> ﹏ <)

Tiến độ sẽ chậm hơn đôi chút, mọi người thông cảm giúp team nhà. Mọi người yên tâm team đã quyết sẽ lắp xong bộ này, nên sẽ không drop ngang đâu ạ.

Mong vẫn tiếp tục nhận sự ủng hộ của mọi người những arc tiếp theo ạaa (づ  ̄ ³ ̄) づ

☆  ☆  ☆  ☆ ☆  ☆  ☆  ☆ ☆  ☆  ☆  ☆ ☆  ☆  ☆  ☆ ☆  ☆  ☆  ☆ ☆  ☆  ☆  ☆ ☆  ☆  ☆  ☆ ☆  ☆  ☆  ☆ ☆  ☆  ☆  ☆ ☆  ☆  ☆  ☆ ☆  ☆  ☆  ☆ ☆  

Đội trưởng đội số mười: "Điều đầu tiên miễn cưỡng thì cũng có thể làm được, dù sao thì chúng ta đều muốn thăng cấp, nhưng còn điều thứ hai."

Quy tắc đã nói rất rõ, chỉ có đội nào vượt ải thành công đầu tiên mới được thưởng trang bị. Nói cách khác, chỉ có đội đầu tiên vượt ải thành công mới nhận được trang bị. Ai trong số bọn họ sẽ sẵn sàng từ bỏ trang bị? Nếu thay phiên nhau ra trận như bây giờ, ai thắng thì người đó lấy trang bị còn ổn, dù sao ai cũng biết, còn muốn một nửa số người có thể chiến thắng người đá, gần như không có khả năng. Nhưng nếu cả đội có thể cùng thành công, vậy thì vị trí đầu tiên này rất đáng để tranh đấu.

Ở sau lưng, giọng nói máy móc của Cách Đới vang lên: "Không còn cách nào đâu, trừ phi có người từ bỏ trước, hay là chúng ta cùng liên thủ giải quyết một số đội trước rồi cùng nhau thương lượng."

"Không được!" Eugene lập tức phản đối: "Không thể bắt đầu trận chiến, nếu không sẽ không thể nào dừng lại được." Hai đội yếu đều đã bị loại, hiện tại chỉ còn lại đội mạnh. Hơn nữa bởi vì Hòa Ngọc, các thành viên trong đội ngũ quá phức tạp, rất khó để đồng lòng. Một khi bắt đầu công cuộc tiêu diệt, ai mà biết được liệu đội ngũ của mình có trở thành mục tiêu bị tiêu diệt hay không? Cho dù bản thân rất mạnh, cũng không thể đánh lại sáu đội liên thủ với nhau.

Hiện trường lại lần nữa rơi vào im lặng. Liên quan đến vấn đề tranh chấp lợi ích, luôn trở nên vô cùng gấp gáp.

Có người đột nhiên trong lòng lóe lên: "Mấy người nói xem, nếu chúng ta cùng tiến vào thì thế nào?" Mọi người đều mang gương mặt vô cảm nhìn về phía cậu ta.

Người nọ: "Không được sao?"

Cách Đới cười lạnh: "Mày dám kề vai sát cánh chiến đấu với kẻ mà mày không tin tưởng?"

Người nọ: "..."

Những người khác cũng không nói gì thêm. Bọn họ có vô vàn lý do để tin rằng nếu một số đội ngũ cùng tiến vào, khi có ai đó đang chiến đấu với người đá, nhất định sẽ có người liên thủ với những người khác để gây khó dễ. Nếu như may mắn giết được nội gián, đó sẽ là một cơ hội tốt để loại bỏ một đội! 

Đây là bản chất của vòng này, giữa tuyển thủ với tuyển thủ, không có chút sự tin tưởng nào.

Không gian lại trở nên im lặng. Sau một lúc lâu, Nguyên Trạch nghiến răng: "Tôi không muốn lãng phí thời gian ở ải thứ nhất này, tiêu diệt nội gián, thăng cấp mới là mấu chốt." Gã nhìn lướt qua những người khác: "Về việc đội nào tham gia vượt ải đầu tiên, rút thăm quyết định."

Những người khác hơi ngừng lại một chút, nhưng không ai phản đối. Đây là cách duy nhất và cũng là cách tốt nhất, nếu không sẽ không ai phục ai, chỉ có cùng nhau vào chỗ chết mới là kết quả tồi tệ nhất.

"Vậy thì phải làm sao để đảm bảo an toàn?" Đội số năm hỏi.

Trấn Tinh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngoại trừ đội áp chót ra, những đội khác chắc sẽ có thể đảm bảo được sự an toàn." Ý của gã khá dễ hiểu, mọi người chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu được. 

Khi đội đầu tiên tiến vào thì những đội phía sau không dám động thủ, nếu không khi bọn họ tiến vào, rất khó để đảm bảo được đội sau sẽ không ra tay. Dưới tình huống có sự giám sát của những đội phía sau, vì an toàn của bản thân, mọi người sẽ không dám làm gì khi người khác đang vượt ải. 

Nhưng đội áp chót sẽ rất nguy hiểm. Bởi vì đội cuối cùng không có ai giám sát, nên bọn họ có thể không kiêng nể gì mà ra tay.

Eugene xoa cằm: "Cho nên một đội cuối cùng này cần phải làm cho mọi người có cảm giác an toàn? Chọn một đội yếu là được."

Đội số năm: "Hiện tại không còn đội nào yếu cả."

Annie mang ánh mắt thâm độc đứng sau Trấn Tinh: "Vậy thì hãy biến một đội nào đó thành đội yếu đi!"

Như thể nghĩ đến điều gì đó, Thành Chiêu đột nhiên hỏi: "Đội của mấy người Hòa Ngọc đâu rồi?"

Mọi người đều sửng sốt. 

Đúng rồi, đội số một đâu?

Bình Luận (0)
Comment