Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 162

Cánh tay máy của Cách Đới khựng lại, tất cả những người khác cũng đồng loạt dừng bước, ánh mắt đổ dồn về phía cậu.

Hòa Ngọc nhảy xuống đất, chiếc chổi lông gà được cậu thu gọn. Cậu chỉnh trang lại quần áo, bình tĩnh nhìn quanh mọi người rồi cất tiếng: "Cho tôi mười phút, lắng nghe thử kiến nghị của tôi. Dùng mười phút để đổi lấy việc vượt qua ải thứ nhất, chẳng phải rất hời sao?"

Eugene khẽ nhíu mày: "..."

Dù biết rõ con người này ẩn chứa bao nhiêu mưu mô khó lường, nhưng đề nghị vừa rồi thật sự quá sức hấp dẫn, khiến gã không khỏi dao động.

Trấn Tinh gật đầu: "Được."

Cách Đới và những người khác lặng lẽ lùi lại, không một ai lên tiếng phản đối.

Dẫu sao, lời Hòa Ngọc nói cũng có lý. Đội số một hiện tại đã là cá nằm trên thớt, không thể thoát thân. Cứ cho cậu ta chút thời gian, nghe thử biện pháp của cậu ta xem sao.

Hòa Ngọc lấy ra quyển sổ nhỏ và cây bút quen thuộc, tiến về khu vực trung tâm, nơi thích hợp cho một cuộc họp.

Vừa đi, cậu vừa đảo mắt nhìn qua đám người, khẽ tặc lưỡi hai tiếng: "Xem ra mọi người cũng tổn thất không ít người rồi nhỉ."

Thành Chiêu mặt không cảm xúc đáp: "Chẳng phải các cậu cũng chỉ còn chín người thôi sao?"

Hòa Ngọc ngạc nhiên nhìn về phía gã: "Chúng tôi rõ ràng là mười người mà."

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Thành Chiêu càng thêm khó hiểu, đảo mắt nhìn lướt qua một lần nữa.

Đoàn Vu Thần, Vạn Nhân Trảm, Seattle, Early, Quỳnh, Kiều Viễn, Trảm Đặc, Harvey, cộng thêm Hòa Ngọc, chẳng phải đúng chín người sao?

Gã lẩm bẩm đếm đi đếm lại.

Từ từ đã!

"Đệt, sao lại có thêm một người ở đây?"

Lăng Bất Thần lặng lẽ đi theo phía sau Hòa Ngọc, thậm chí còn sạch sẽ hơn cả cậu. Giờ đây, cậu ta đứng trước mặt bọn họ, nở một nụ cười chân thành.

Mọi người đồng loạt im lặng: "..."

Cảm giác tồn tại của người này quả thực quá thấp.

Cần phải tập trung nhìn thẳng vào cậu ta, nếu không chỉ cần lơ đãng quay đầu đi một chút, người ta sẽ vô thức bỏ qua sự hiện diện của cậu ta.

Tất cả đều nhìn Lăng Bất Thần với vẻ khó hiểu tột độ.

Hòa Ngọc vỗ tay một cái, gõ nhẹ cây bút lên trang sổ: "Mọi người, có muốn nghe thử cách của tôi không?"

Nghe chứ!

Tất cả lập tức dồn toàn bộ sự chú ý lên người Hòa Ngọc.

Lăng Bất Thần bình thường trông không có vẻ gì là mạnh mẽ, cho nên tạm thời không cần phải để tâm đến.

Eugene vẫn không yên lòng, cảnh cáo: "Hòa Ngọc, đừng giở trò gài bẫy bọn tôi. Nếu không, nhất định chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Không chỉ sáu ải của vòng này, tương lai còn dài lắm."

Hòa Ngọc giơ tay đẩy nhẹ gọng kính, để lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Sao tôi dám chơi xấu các anh chứ? Tôi đến đây là để hợp tác với mọi người, mang hòa bình đến cho tất cả chúng ta."

Eugene cạn lời: "..."

Gã không nhịn được mà xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, như thể có thứ gì đó đang chăm chú nhìn mình.

Bình Luận (0)
Comment