Trấn Tinh cũng thoáng cảm nhận được điều đó, nhưng gã biết cách kiềm chế, khẽ hắng giọng: "Cậu cứ nói đi."
Đám người Cách Đới, Annie, Đường Kha mặt mày đen lại, trừng mắt nhìn cậu không rời. Nếu không phải cậu vừa xuất hiện đã mạnh miệng nói có cách, chắc chắn bọn họ đã chẳng ngại ngần mà xử lý cậu từ nãy rồi. Nhưng dù không ra tay, ánh mắt họ nhìn cậu vẫn đầy vẻ dò xét và thiếu thiện cảm, dường như chỉ cần kế hoạch của cậu không hiệu quả, họ sẽ lập tức hành động.
Đám Vạn Nhân Trảm miễn cưỡng hồi phục được chút ít sức lực, ngồi xuống. Early khẽ thì thầm: "Rốt cuộc cậu ta có làm được không? Thật sự sẽ khiến bọn họ không ra tay?"
Vạn Nhân Trảm quay đầu, liếc gã bằng ánh mắt đầy ghét bỏ: "Phó bản trước đối mặt với bốn tên cấp S, một tên cấp SS mà cậu ta còn có cách, giờ chỉ đám này, mày nghĩ sao?"
Ở phó bản trước, khi Hòa Ngọc khống chế cục diện, dù gã vẫn luôn bám trên tường nhưng dư chấn của sự việc thì gã cảm nhận rất rõ. Hơn nữa, Vạn Nhân Trảm cảm thấy mưu mô của Hòa Ngọc dường như đã lên một tầm cao mới.
Early nghẹn họng: "..."
Gã nhìn Vạn Nhân Trảm với ánh mắt kỳ lạ: "Có phải mày quá tin tưởng Hòa Ngọc rồi không? Chẳng phải mày vẫn muốn giết cậu ta sao?"
Vạn Nhân Trảm khựng lại một chút, ngay lập tức chuyển sang vẻ thẹn quá hóa giận: "Đương nhiên, chỉ cần có cơ hội ra tay, tao sẽ giết cậu ta ngay lập tức."
Trảm Đặc tò mò: "Chúng mày có đoán được cậu ta sẽ thuyết phục bọn họ như thế nào không?"
Đoàn Vu Thần lắc đầu, đáp: "Không biết, cả đoạn đường đều bị cậu ta chỉ huy đến mệt nhoài, làm gì có thời gian mà hỏi."
Seattle chỉnh lại mái tóc, trong mắt lóe lên vẻ gian xảo: "Các anh nói, nếu bọn họ biết chúng ta..."
"Suỵt." Kiều Viễn lập tức ngăn lời cô ta lại.
Ngay tức khắc, mấy người cùng im lặng.
Khu vực trung tâm.
Hòa Ngọc mở lời: "Muốn yên tâm, hơn nữa lấy trang bị một cách công bằng, chỉ có một cách duy nhất: tất cả mọi người cùng lên."
Mọi người đồng loạt im lặng: "..."
Cách Đới cười lạnh lùng: "Cách của cậu chỉ có thế thôi à? Cậu coi chúng tôi ngu ngốc lắm sao?"
Lưỡi dao sắc lạnh trên cánh tay máy của gã khẽ lóe lên, dường như chỉ chờ giây tiếp theo để ra tay.
Ngoại trừ Trấn Tinh và Eugene vẫn còn vẻ khó hiểu, những người khác đều lộ rõ vẻ chế giễu.
Hòa Ngọc vẫn thong dong như trước, cậu ngồi xuống, đặt quyển vở ghi chép lên đầu gối, môi khẽ cắn nắp bút, rồi mở bút, ngậm nắp bút vào lại, giọng nói vẫn rõ ràng như ban đầu.
"Tôi biết các anh đang nghi ngờ điều gì. Tất cả mọi người cùng lên, lo lắng đối thủ bên cạnh sẽ ra tay với mình, đúng không?"
Tất cả đều im lặng, ngầm thừa nhận lời cậu nói.
Hòa Ngọc nở một nụ cười nhẹ, tiếp tục: "Tôi bảo các anh cùng lên, tự nhiên sẽ có biện pháp đảm bảo."
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Cách Đới, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn thẳng vào gã: "Anh có biết trận pháp không?"
Cách Đới thoáng ngạc nhiên, mím môi không đáp.
Hòa Ngọc lại hướng ánh mắt về phía Eugene.
Eugene thành thật lắc đầu, khuôn mặt vẫn còn vẻ tò mò: "Trận pháp là cái gì vậy?"
Trấn Tinh đứng bên cạnh cũng tỏ ra hiếu kỳ.
Hòa Ngọc nghiêm túc giải thích: "Các anh có biết thời đại trước thời đại khoa học kỹ thuật thì người ta chiến đấu như thế nào không?"
Eugene đáp: "Thời đại súng ống, thời đại máy móc."
Súng ống và máy móc, hiện tại Liên Bang vẫn còn sử dụng, chỉ là ngày càng tiên tiến và đa dạng hóa hơn. Thời đại mà Eugene nhắc đến có vẻ giống với Trái Đất hiện tại.
Hòa Ngọc lắc đầu: "Không phải, thời đại mà tôi đang nói đến là thời đại của vũ khí lạnh."
Hòa Ngọc dừng lại một chút, rồi giải thích cặn kẽ hơn:
"Không phải là vũ khí lạnh hiện tại của các anh, mà là vũ khí lạnh thuần túy, không có bất kỳ năng lực chiến đấu nào, trước khi vũ khí nóng xuất hiện."
Điều này có vẻ hơi xa vời. Những cao thủ quanh năm theo đuổi năng lực chiến đấu vốn không phải là những người giỏi lịch sử. E rằng chỉ có người của hành tinh Cơ Giới với trí nhớ siêu phàm mới có thể hiểu rõ, còn những người khác gần như đều mơ hồ. Trong ấn tượng của họ, vũ khí luôn được sử dụng phối hợp với năng lực chiến đấu. Vậy vũ khí không có năng lực chiến đấu thì có sức sát thương gì chứ?
Cách Đới mất kiên nhẫn, gắt gỏng: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Chẳng phải là đang nghĩ cách sao?"
Ánh mắt Hòa Ngọc khẽ hướng lên trên, từ chiếc kính không gọng tinh xảo trên mũi, cậu nhìn thẳng vào Cách Đới: "Người trẻ tuổi, đừng có vội vàng như vậy. Tôi đây chẳng phải đang từ từ giải thích đó sao?"
Cách Đới nghiến răng: “...” Tuổi ông đây lớn gấp đôi cậu!