Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 164

Bình luận: "Ha ha ha, cười chết mất."

Bình luận: "Hòa Ngọc, c** nh* tuổi nhất đấy, nghe cậu nói câu này sao mà kỳ lạ."

Bình luận: "Hành vi của Hòa Ngọc lúc nào cũng quái gở, khi cậu ta im lặng thì căn bản chẳng ai đoán được lát nữa cậu ta muốn làm gì."

Eugene tỏ ra vô cùng hứng thú, tiến lại gần hơn: "Sau đó thì sao? Sau đó nữa thì sao?"

Ngòi bút của Hòa Ngọc bắt đầu vẽ những đường nét trên trang giấy: "Sau đó thì phải nói đến hai chữ 'trận pháp' mà tôi vừa nhắc tới."

Cậu vừa giải thích, vừa nhanh chóng phác họa hình ảnh minh họa.

"Lấy một đội cấp 1, hai đội cấp 2 làm ví dụ để suy rộng ra."

"Nếu chúng ta đang chiến đấu, hãy xem ba người là một đơn vị nhỏ, sáu người là đơn vị vừa, và ba mươi sáu người là đơn vị lớn."

Đầu của Eugene và Trấn Tinh gần như chạm sát vào quyển vở nhỏ. Tầm mắt của Nguyên Trạch và Thành Chiêu bị che khuất, họ đẩy nhẹ hai người kia ra một chút, rồi cũng ghé sát vào xem.

Đường Kha dứt khoát đứng hẳn lên, từ trên cao nhìn xuống. Những người khác hoàn toàn không thấy gì, sốt ruột đến mức muốn bứt tóc, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của nhóm Eugene. Nhưng bảo họ đẩy nhóm Eugene ra thì... không dám, tuyệt đối không dám.

Mặt Cách Đới đen sầm lại, gã cũng muốn nhìn, nhưng nếu gã tiến lên phía trước chẳng phải là quá nể mặt Hòa Ngọc rồi sao? Gã không muốn mất mặt, vì thế gã đứng nguyên tại chỗ, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.

Giọng của Hòa Ngọc vang lên: "Xem xong chưa? Nếu sắp xếp như vậy, những người thuộc đơn vị nhỏ ở tuyến đầu đến từ các đội khác nhau. Nếu họ dám ra tay với người khác, đơn vị vừa ở phía sau họ có thể lập tức phát hiện, hơn nữa trực tiếp 'thu dọn'."

Eugene thốt lên: "Oa, còn có thể như vậy nữa sao?"

Cách Đới nghiến răng: "Mẹ nó, rốt cuộc là đang nói cái quái gì thế?"

Giọng nói của Hòa Ngọc tiếp tục vang lên:

"Người của đơn vị vừa mà ra tay, người của đơn vị lớn sẽ lập tức phát hiện và 'thu dọn' ngay. Mà đơn vị lớn đủ lớn để có thể 'thu dọn' lẫn nhau. Đơn vị vừa 'thu dọn' đơn vị nhỏ rất dễ, nhưng đơn vị lớn 'thu dọn' đơn vị vừa cũng chẳng khó khăn gì. Cứ như vậy, giả sử một người ở vị trí này ra tay với người ở vị trí kia, người ở vị trí này có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa còn có thể trực tiếp 'thu dọn' kẻ ra tay."

Eugene trầm trồ: "Vậy mà cũng có thể như vậy được."

Cách Đới nghiến răng: "..." Rốt cuộc là đang nói cái gì vậy trời?

Hòa Ngọc nhướng mày: "Đương nhiên, không chỉ có thế. Anh xem đội một, đội hai, đội ba, vị trí đứng của người mỗi đội tuy rằng tách rời, nhưng một người ở phía sau có thể thoải mái bảo vệ người ở phía trước."

Eugene kinh ngạc: "Thật á?"

Giọng của Trấn Tinh cũng có phần ngạc nhiên: "Vậy nên nếu chúng tôi đứng theo vị trí của bản vẽ này, khi chiến đấu với người đá, đồng thời cũng có thể đề phòng đối phương. Chỉ cần không cùng nhau chết thì không ai dám ra tay."

Hòa Ngọc khẳng định: "Đúng vậy, đây chính là vị trí đứng."

Giọng cậu rõ ràng và mạch lạc: "Hơn nữa, vị trí đứng giao thoa này còn có một điểm mạnh nữa, đó là đồng đội không thể liên kết với nhau được. Họ bị đối thủ ngăn cách, trước mặt là người, sau lưng cũng là người, bên trái bên phải đều là đối thủ."

"Nhưng với vị trí đứng như thế, làm sao có thể đánh với người đá?" Nguyên Trạch nghi hoặc hỏi.

Cách Đới không thể chờ đợi thêm nữa, gã bước đến lôi Đường Kha ra, chen vào bên cạnh đám Eugene.

Đường Kha im lặng chịu đựng, cố gắng tìm một góc để nhìn vào bên trong.

Hòa Ngọc nhìn Eugene với ánh mắt đầy thương cảm: "Hay, câu hỏi của anh rất hay."

Giọng cậu lập tức thay đổi, nói tiếp: "Nhưng đây gọi là trận pháp, nó có thể biến hóa khôn lường. Chúng ta có thể thay đổi bản vẽ vị trí đứng thành như thế này, hai người đá sẽ bị bao vây ở bên trong. Hơn nữa, nó còn có thể biến thành trận pháp ba mặt, bắt đầu từ vòng này, kéo dài lên đến giữa không trung."

Eugene phấn khích nói: "Tất cả mọi người có thể vây quanh người đá."

Trấn Tinh gật đầu tán thưởng: "Cách này hay đấy, chúng ta vừa có thể đề phòng đối thủ, lại vừa yên tâm chiến đấu với người đá."

Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng là như vậy, đây chính là cách của tôi, thế nào?"

Annie đột nhiên cười lạnh: "Rất hay, nhưng bọn tao đã nhớ kỹ rồi, mày có thể chết được rồi."

Lưỡi dao sắc lạnh của gã chỉ thẳng về phía Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc bình tĩnh nhìn gã, không hề nao núng: "À, tôi quên mất chưa nói, người đá sẽ cử động, sẽ làm xáo trộn trận pháp. Cần một người hiểu trận pháp ở trên cao liên tục chỉ huy."

Lưỡi dao của Annie dừng lại ngay trước cổ Hòa Ngọc, chỉ cách một centimet. Sắc mặt gã có phần đen lại. Sắc mặt của đám Cách Đới cũng chẳng khá hơn là bao.

Eugene hơi híp mắt lại, dò xét: "Vậy ý của cậu là, cậu sẽ ở trên cao tùy cơ ứng biến mà chỉ huy, còn chúng tôi ở phía dưới ra tay. Chỉ có cậu mới có thể chỉ huy được?"

Hòa Ngọc gõ nhẹ nắp bút xuống, đậy sổ lại, rồi đẩy nhẹ gọng kính: "Chính là ý này, không sai một chữ."

Mọi người đồng loạt câm nín: "..."

Mặc dù cậu ta nghĩ ra một ý tưởng không tệ, nhưng không hiểu vì sao trong lòng bọn họ lại cảm thấy một sự khó chịu khó tả.

Bình Luận (0)
Comment