Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 177

Sau khi vượt qua ải thứ nhất Vượt cửa núi, ải thứ hai Trận chiến biển bùn, ải thứ ba có tên là Mê cung hỗn loạn.

Lối vào ải thứ ba là một cánh cửa rất bình thường, nhưng sau khi bước vào lại là một tòa cung điện cực kỳ phồn hoa. Họ vừa bước qua cửa chính đã trực tiếp vào sảnh lớn. Sảnh lớn rộng rãi vô cùng trống trải, bốn phía đều có mấy cửa hang khác nhau tối đen như mực, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta sinh ra cảm giác u ám, tuyệt vọng.

Vạn Nhân Trảm nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Sao ở đây lại không có gì hết?"

Đoàn Vu Thần liếc mắt xem thường: "Mày nên cảm thấy may mắn vì không có gì hết. Dựa theo kinh nghiệm của hai cửa trước, sáu cửa ở vòng này hẳn là đều cần phải chiến đấu, hơn nữa còn là những trận chiến vô cùng đáng sợ. Nơi này không có gì cả, chứng tỏ nó có thể là trạm trung chuyển, làm đường lui khi mất phương hướng."

Những người khác nhao nhao gật đầu đồng ý. Quả thật là như thế, đây không phải suy đoán mà là kinh nghiệm từ hai cửa trước. Cả hai cửa trước, cửa nào cũng cần phải đánh.

Hòa Ngọc cũng gật đầu: "Đúng vậy, cửa này không dễ dàng như vậy. Thậm chí tôi còn nghi ngờ độ khó sẽ dần dần tăng lên từ chân núi đến đỉnh núi."

Độ khó ngày càng tăng, mà số người của bọn họ ngày càng giảm đi. Vậy phải làm thế nào mới có thể vượt ải thành công? 

Giành thêm trang bị. 

Cho dù là nội gián g**t ch*t đồng đội hay là đồng đội g**t ch*t nội gián, chọn loại đồng đội nào, họ đều có thể nhặt được một ít trang bị rơi ra từ đối phương. Hơn nữa, vượt ải thành công còn được thưởng trang bị. Chỉ có như vậy mới có thể thành công. Cho nên, đây thật sự là một trận đấu bao giờ cũng tràn ngập sự khuyến khích các tuyển thủ chiến đấu mọi lúc.

Sắc mặt mọi người đều trầm xuống.

Kiều Viễn hít sâu một hơi: "Mặc kệ! Không được lãng phí thời gian. Phía sau còn có một đám người trăm phương ngàn kế muốn đuổi giết chúng ta." Nhất là sau khi bọn họ vừa mới gây ra một đợt sóng gió, chỉ e là những người đó càng muốn g**t ch*t bọn họ hơn.

Đoàn Vu Thần đề nghị: "Chúng ta chọn đại một con đường đi vào đi."

Những người khác đều không có ý kiến. Nếu là một mê cung, vậy chắc chắn họ không thể vượt qua nó một cách dễ dàng. Nên dường như việc chọn đi vào con đường nào lúc đầu cũng không quá quan trọng. Bọn họ đã chọn con đường ngay trước mặt.

Hang động tối đen như mực, tầm nhìn xa nhất chỉ khoảng hai mét. Sau khi đi vào mới phát hiện con đường nhìn như thẳng tắp ở bên ngoài vậy mà lại cực kỳ quanh co bên trong.

"Tường mềm." Quỳnh là người đầu tiên sờ vào tường, gõ gõ, gần như không có tiếng vọng lại.

Trảm Đặc vung một đao lên, để lại một vết xước thật sâu trên vách tường. 

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại làm cho bọn họ phải mở to hai mắt nhìn. Chỉ thấy vách tường vốn trông hết sức bình thường đột nhiên nhúc nhích. 

Mọi người vội lùi lại một bước, đề phòng nhìn vách tường. Vách tường vẫn nhúc nhích, chắc tầm khoảng một phút, vết xước trên tường dần dần biến mất. Sắc mặt mọi người càng trầm trọng hơn.

Vạn Nhân Trảm lo lắng: "Xem ra tình huống xấu nhất đã xảy ra. Những bức tường này không để lại dấu vết gì, sợ rằng chúng ta sẽ rất khó để phân biệt rõ phương hướng khi ở bên trong."

Hòa Ngọc sờ vách tường, ngón tay v**t v* bề mặt, khẽ nhíu mày. Cậu lập tức rụt tay về như thể cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt, bình tĩnh nói: "Bình thường thôi, nếu không thì sao lại gọi là mê cung?"

Đoàn Vu Thần quyết định: "Tiếp tục đi về phía trước đi. Chúng ta chỉ đi theo một hướng, cứ đi thẳng xem sao."

Một hàng mười người nhấc chân bước đi. Năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc kém nhất, nên cậu đi ở chính giữa đội hình. Không còn cách nào khác, khi chưa xác định được nội gián là ai, mỗi đồng đội đều phải được bảo vệ thật tốt.

Bên trong mê cung trông giống như tòa cung điện này vô cùng phức tạp. Đi không bao xa thì nhìn thấy một ngã rẽ. Có ba con đường đi về các hướng khác nhau. Con đường của họ là một, phía trước còn có hai con đường, một bên trái một bên phải. Họ chọn con đường bên trái.

Hai phút sau, Vạn Nhân Trảm đi đầu phát ra một tiếng kinh hoàng: "Đây là cái đéo gì?!"

Đoàn Vu Thần ở phía sau gã lập tức bật đèn pin thông minh, chiếu sáng phía trước Vạn Nhân Trảm. Chỉ liếc mắt một cái, bọn họ lập tức lạnh sống lưng. Mạng nhện, tơ nhện dày đặc giăng kín lối đi. Và phía sau lớp tơ nhện kia là vô số những con nhện chi chít.

Bình Luận (0)
Comment