Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 178

Có lẽ đoàn người đã quấy nhiễu đến lũ nhện, vô số tơ nhện trắng xóa phun về phía họ. Vạn Nhân Trảm vung chiếc rìu to bản, thứ vũ khí vốn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi lại hoàn toàn bất lực trước lớp tơ nhện dày đặc.

"Dùng lửa!" Hòa Ngọc hét lớn.

Seattle nhanh chóng lấy ra một trang bị hạt châu đặc biệt. Hạt châu phun ra ngọn lửa dữ dội, thiêu rụi toàn bộ mạng nhện đang lao về phía họ. Nhưng những con nhện ở phía sau vẫn còn nguyên vẹn, và chúng vẫn đang giận dữ phun tơ.

Đoàn Vu Thần ra lệnh dứt khoát: "Bây giờ không cần thiết phải chiến đấu! Lui!"

Đoàn người lập tức rút lui. Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần lùi lại trước tiên. Từ khi nhìn thấy lũ nhện bắt đầu phun tơ, cả hai đã vô cùng tự giác lùi về phía sau mọi người. Năng lực chiến đấu quá yếu, tốt nhất là không nên gây "thêm phiền phức".

Tất cả mọi người lui trở lại cửa phân nhánh, lần này chọn đi con đường bên phải. Hai phút sau, họ lại quay trở về sảnh lớn. Trên con đường này có một loại dây leo đáng sợ, thứ dây leo có khả năng thắt cổ lấy mạng người, lực tấn công cực kỳ mạnh mẽ. Bọn họ vẫn không giao chiến, lựa chọn rút lui.

"Làm sao bây giờ?" Sắc mặt Đoàn Vu Thần tối sầm lại: "Về sảnh lớn trước, chúng ta đổi đường khác thăm dò."

Cửa phân nhánh rất gần sảnh lớn, cho nên việc rời đi cũng rất dễ dàng. Rất nhanh, mười người đã trở lại sảnh lớn ban đầu. Không ai bị thương, nhưng sắc mặt ai nấy đều có chút khó coi. Bọn họ lại chọn một con đường khác. Mười phút sau, đoàn người lại thất thểu quay về. Liên tục tiến vào mấy con đường, tất cả đều có quái vật hung dữ cản đường.

"Nói cách khác, trên mỗi con đường đều có quái vật chặn lối đi, và chúng ta phải tiêu diệt những con quái vật này mới có thể tiếp tục tìm kiếm lối ra." Vạn Nhân Trảm nhíu mày, vẻ mặt đầy bực bội.

Early khó chịu nói: "Thử từng con đường một để tiêu diệt mấy thứ này sẽ lãng phí biết bao nhiêu thời gian!" Nhưng cũng đừng quên, phía sau họ vẫn còn có những kẻ đang ráo riết đuổi giết.

Hòa Ngọc giơ tay đẩy gọng kính, đột nhiên lên tiếng: "Sửa lại một chút. Không cần thử từng con đường. Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy." Cậu dừng lại một lát, nhìn về phía mọi người: "Mấy người cho rằng con đường chúng ta vừa đi qua chỉ có cái cửa phân nhánh kia, hay chỉ có mấy con quái vật chặn đường chúng ta nhìn thấy thôi sao? Nếu đây là mê cung, vậy rất có thể chúng ta chỉ mới đi đến giao lộ đầu tiên mà thôi."

Nói cách khác, những con quái vật họ gặp bên trong cửa phân nhánh, sau khi g**t ch*t những con quái vật chặn đường rồi, họ vẫn có thể lại gặp phải cửa phân nhánh khác, lại gặp phải quái vật chặn đường khác. Sau khi lại giết và đi về phía trước, rất có khả năng phía sau vẫn còn những cạm bẫy tương tự.

Tất cả mọi người: "..." Mẹ kiếp, lời này quả thực khiến người ta vừa sởn gai ốc vừa cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Quỳnh hỏi Hòa Ngọc. Tổng kết từ hai vòng đấu trước, cô ta đã muốn hỏi ý kiến Hòa Ngọc theo bản năng, hy vọng cậu có thể nghĩ ra biện pháp nào đó để giúp họ vượt qua cửa ải này.

Hòa Ngọc im lặng một lát, khẽ nhíu mày: "Rất khó. Thời gian của chúng ta rất gấp. Ải thứ hai chỉ cần liên thủ, không nội chiến, các đội khác không quấy nhiễu thì việc vượt qua cũng không quá khó khăn. Mà sau khi bọn họ qua ải, chắc chắn sẽ lập tức dịch chuyển tức thời tới đây để đuổi giết chúng ta."

Mọi người nhăn trán lo lắng. Vạn Nhân Trảm lập tức nói: "Không được! Chúng ta không thể chậm trễ thêm nữa! Một khi bị bọn chúng đuổi kịp, chúng ta không sống nổi!" Hiện tại số phiếu của gã còn chưa tới hai trăm nghìn, lại không có thẻ thăng cấp, đương nhiên sẽ rất sốt ruột. Nghĩ đến đây, gã ghen tị liếc nhìn Lăng Bất Thần một cái. Ánh mắt kia không hề che giấu sát ý.

Lăng Bất Thần khẽ nhích ra phía sau Hòa Ngọc, dựa gần cậu, thở dài một hơi.

Dường như Hòa Ngọc nghĩ đến điều gì đó, cậu thì thầm một câu: "Tuy rằng quái vật bên trong mê cung rất nhiều, nhưng hình như trông cũng không mạnh lắm, mạnh nhất chắc cũng chỉ cấp S."

Vạn Nhân Trảm nghe vậy liền đứng thẳng người, lớn tiếng nói: "Chúng ta tách ra hành động! Diệt trừ quái vật bên trong rồi trao đổi thông tin!"

Đoàn Vu Thần im lặng một lát, rồi gật đầu đồng ý: "Hình như chỉ có thể như vậy."

Quỳnh lên tiếng: "Trong mê cung không thể liên lạc bằng trí não, chỉ có thể sử dụng trí não như ngọn đèn. Vì vậy, sau khi tìm được đường ra, chúng ta phải quay trở lại sảnh lớn. Nếu không tìm thấy đường ra, cũng phải trở về ngay lập tức, sau đó cùng nhau hành động."

Early cười lạnh: "Nhưng trong đội của chúng ta có hai kẻ siêu yếu, các người xác định bọn họ có thể sống sót sao?" Đây rõ ràng là đang nhắm vào Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần.

Hai người họ cũng không tỏ ra tức giận. Hòa Ngọc còn rất tốt tính đề nghị: "Vậy căn cứ vào năng lực chiến đấu để chia người đi."

Quỳnh gật đầu đồng ý: "Tôi đồng ý. Hơi yếu thì hai người một tổ."

Bình Luận (0)
Comment