Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 182

Không biết Hòa Ngọc có sợ hay không, nhưng Vạn Nhân Trảm thì đích thực là sợ. 

Gã đột ngột quay đầu lại, cảnh giác nhìn con đường phía trước, nhưng ngoại trừ những dấu vết chiến đấu còn vương vãi trên mặt đất, chẳng có gì khác. Gã lại đảo mắt nhìn khắp bốn phía hang động, vẫn tĩnh lặng như tờ, không hề có điều gì bất thường xuất hiện. Giống như những phỏng đoán đáng sợ kia chỉ là một cơn ảo giác thoáng qua. Nhưng càng như vậy, Vạn Nhân Trảm lại càng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Đôi mắt gã găm chặt vào Hòa Ngọc, nghiến răng nghiến lợi: "Hòa, Ngọc! Sau này gặp phải những chuyện có khả năng như thế này thì có thể nói trước một tiếng không hả?!" Ban đầu im thin thít, rồi bất thình lình buông ra một câu như vậy, dọa người chết được không hả!!

Hòa Ngọc lộ ra vẻ mặt vô tội: "Nhưng anh xông lên nhanh quá, có cho tôi cơ hội mở miệng đâu."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Hòa Ngọc nói xong cũng không để ý đến gã nữa, cậu đánh giá khắp nơi trong hang động, rồi lại sờ sờ cằm, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Vạn Nhân Trảm nhìn vẻ mặt này của cậu thì biết chắc chắn là cậu đã phát hiện ra điều gì đó. Vì thế, gã nuốt lại những lời vốn định nói, đổi thành một câu hỏi khác: "Mày lại phát hiện ra cái gì rồi?"

Hòa Ngọc suy nghĩ một lát: "Vẫn chưa chắc chắn lắm, cần phải xác minh thêm một chút."

Vạn Nhân Trảm: "..." Gã mệt mỏi hỏi: "Xác minh kiểu gì?"

Hòa Ngọc xoay người: "Quay lại xem thử đi."

Vạn Nhân Trảm nhanh chóng đuổi theo. Ngã rẽ mà bọn họ vừa đi vào chính là ngã rẽ bên trái. Lần trước bên trái là mạng nhện, lúc này lại là dây leo. Sau khi quay trở lại sảnh lớn, hai người đi vào hang động bên phải, để xác minh xem bên phải sẽ xuất hiện cái gì.

Bọ cạp. Không phải mạng nhện, cũng không phải dây leo.

Sắc mặt Vạn Nhân Trảm thay đổi, tay nắm chặt chiếc rìu. Gã không hề vội vã nhào lên chiến đấu, ngược lại đứng từ xa quan sát. Một lát sau, không cần Hòa Ngọc nhắc nhở, chính gã đã chủ động đề nghị: "Trở về sảnh lớn thử xem."

Hòa Ngọc gật đầu đồng ý. Hai người quay trở lại sảnh lớn. Nhưng mà, con đường vốn dĩ đi không bao lâu dường như đã trở nên dài dằng dặc. Hơn nữa, đi tới đi lui, bọn họ lại gặp... nhện.

Hô hấp của Vạn Nhân Trảm trở nên dồn dập, cơ bắp căng thẳng, tay cầm rìu vẫn duy trì tư thế chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Giọng gã khàn khàn: "Hang động này... thay đổi rồi..." Bọn họ đã đi vào, muốn đi ra ngoài lần nữa hình như không còn dễ dàng như vậy.

Hòa Ngọc thở dài: "Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, đây mới chính là Mê cung hỗn loạn." Cậu nhìn mạng nhện giăng đầy phía trước, ánh mắt sáng rực: "Chỉ sợ chúng ta chia tổ là một sai lầm, bởi vì... một khi chúng ta tách ra, có lẽ sẽ không thể tụ lại được nữa." Không chỉ không thể tụ lại, mà còn có thể bị lạc hoàn toàn trong cái cung điện quái quỷ này. Tim Vạn Nhân Trảm đập thình thịch trong lồng ngực.

Hòa Ngọc nói tiếp: "Cho nên, bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho nội gián trong đội của chúng ta không gặp phải chuyện gì bất trắc."

Bình luận trực tuyến: "..."

"Mẹ kiếp, hang động lại thay đổi! Thật là đáng sợ!"

"Mê cung hỗn loạn... đúng là một mê cung chân chính!"

"Nói đến đây, mọi người thật sự không cảm thấy có gì đó không đúng sao? Hòa Ngọc thật sự không biết việc tách ra sẽ khiến họ không thể tập hợp lại được à? Thế này không giống cậu ta chút nào."

"Không phải đâu, việc chia tổ đâu phải do cậu ta đề nghị, là Vạn Nhân Trảm đề nghị mà."

"Nhưng hình như là cậu ta dẫn dắt Vạn Nhân Trảm nói ra điều đó!!"

"... Lầu trên nghĩ nhiều quá rồi. Năng lực chiến đấu của cậu ta yếu như vậy, mục đích của việc chia tổ là gì chứ?"

"Đồng ý. Có vài người cứ nghĩ Hòa Ngọc giỏi lắm ấy."

"Cứ xem tiếp đi. Tôi muốn xem xem bọn họ làm gì để vượt qua ải này. Có cảm giác ải này thật sự rất khó đấy."

"Những người còn lại của đội một cũng đã phát hiện ra sự thay đổi của hang động rồi. Hiện tại tất cả đều đang nôn nóng tìm đường ra."

Bình Luận (0)
Comment