Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 187

Quỳnh đã đi đến cuối con đường.

Bất đắc dĩ, cô buông tay: "Đường cụt rồi, xem ra phải đi tiếp thôi. Cứ đi lung tung thế này, không biết đến bao giờ mới tìm được lối ra."

Cô quay người, trở lại ngã ba gần nhất và rẽ sang hướng khác.

Vừa định bước đi...

"Cốc cốc!" Tiếng động truyền đến từ bức tường bên cạnh.

Quỳnh nhướng mày, bước tới gần. Như cảm ứng được điều gì, cô cũng gõ gõ vào vách tường: "Kiều Viễn."

"Quỳnh."

Cô nghe thấy tiếng Kiều Viễn vọng lại từ phía bên kia bức tường!

Quỳnh kích động áp sát vào "tường", dùng trang bị gõ liên tục. Nhưng bức "tường" mềm nhũn, gõ thế nào cũng không phát ra tiếng, chém một nhát cũng lập tức biến mất, rồi lại khôi phục nguyên trạng.

Quỳnh không khỏi tức giận: "Đây rốt cuộc là cái thứ gì vậy?" Vừa nghĩ dứt lời, cô kề sát vào tường xem xét thì cảm thấy thân thể chợt loáng một cái, cả người bị "tường" hút vào.

Cô hoa mắt, rồi bị đẩy ra.

Chỉ là, đẩy ra ở một con đường khác.

Ngay sau đó, cô nghe được giọng nói vui vẻ của Kiều Viễn: "Quỳnh, thật sự là cô à?! Tôi ở trong hang động tìm lối ra mãi không được, sao cô lại xuất hiện từ trong tường vậy?"

Seattle đang mải miết tấn công quái vật.

Là một ngôi sao quen với ánh đèn sân khấu, Seattle cực kỳ ghét bóng tối. Bởi vậy, mãi không tìm được đường ra trong bóng tối, cô ta tỏ ra vô cùng bực bội: "Rốt cuộc đây là —"

Giọng nói của Seattle đột ngột im bặt, đôi mắt cô ta dán chặt vào phía trước.

Ở nơi đó, một bóng người chậm rãi tiến về phía cô ta.

"Mẹ kiếp, dám cướp người ngay trước mặt ông đây, ông đập chết mày!"

"Mịa nó chứ, đây là cái quái gì vậy, chém mãi không đứt!"

"Hòa Ngọc! Hòa Ngọc!"

...

Vạn Nhân Trảm nghiến răng nghiến lợi hét lớn, đôi mắt đỏ ngầu như máu, điên cuồng chém vào "tường". Từng nhát từng nhát, động tác tàn bạo như muốn xé nát bức tường này.

Những đòn tấn công liên tục khiến cơ bắp gã đau nhức, thậm chí Vạn Nhân Trảm cũng không còn biết mình đã chém bao lâu.

Gã chỉ biết trút giận lên bức tường trước mặt, chém hết nhát này đến nhát khác.

Hòa Ngọc chết rồi sao?

Nếu cậu ta không phải nội gián, cái chết sẽ không có thông báo.

Chỉ có thăng cấp mới có thông báo, nhưng một tuyển thủ tám điểm năng lực chiến đấu từ cái hành tinh rác rưởi kia chắc chắn không thể có được hai trăm ngàn phiếu.

Nghĩ đến đây, động tác của gã càng thêm điên cuồng.

Đôi mắt đỏ rực, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, từng chút một dốc toàn lực chém vào tường, từ cổ họng gằn ra mấy chữ: "Hòa, Ngọc, mày, chỉ, được, chết, trong, tay, ông, đây!!"

Gã rống lên một tiếng, nặng nề bổ rìu xuống.

"Phập -"

Cùng với một tiếng rơi xuống đất, Hòa Ngọc bị "nhổ" ra.

Vẻ mặt cậu vẫn còn mờ mịt.

Vạn Nhân Trảm thở phào một hơi, hung hãn quát: "Mày đã đi đâu hả?"

Rõ ràng Hòa Ngọc có vẻ mệt mỏi, cậu định chống tay vào tường để đứng lên.

Vạn Nhân Trảm túm lấy cậu, mắng: "Đồ ngu, mày điên rồi sao còn dám chạm vào tường?"

Hòa Ngọc đứng thẳng, đẩy tay Vạn Nhân Trảm ra, thở dài một hơi, hết sức bình tĩnh nói: "Có thể xuyên qua tường để đổi đường khác."

Vạn Nhân Trảm sững sờ.

Gã vừa định mở miệng hỏi, một giọng nói rõ ràng vang lên trong đầu tất cả mọi người.

[Chúc mừng Seattle thăng cấp, số vị trí còn lại là 99999/100000.]

Vạn Nhân Trảm: "!!"

Đều đang ở trong mê cung ải thứ ba, vòng này còn ba ải chưa qua, người có thể khiến Seattle thăng cấp, chỉ có thể là -

Cô ta buộc phải dùng phiếu bầu.

Bình Luận (0)
Comment