Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 188

Vạn Nhân Trảm hít sâu một hơi, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Số phiếu của Seattle đã đủ, cho nên cô ấy đã chọn rời khỏi." Hòa Ngọc thì thào, khẽ nhíu mày suy tư.

"Không thể nào." Vạn Nhân Trảm lập tức phản bác, giọng đầy chắc chắn: "Tao hiểu Seattle, người phụ nữ đó cũng độc ác lắm, nếu không bị dồn đến đường cùng, cô ta tuyệt đối không dùng đến việc bỏ phiếu."

Bỏ ra hai trăm nghìn phiếu, quý giá biết bao.

Trận đấu này càng về sau càng tàn khốc. Nhìn những tuyển thủ tham gia các mùa trước đều thấy, ai không giữ phiếu, cơ bản không sống sót nổi đến bán kết.

Dù bạn là người mạnh nhất, vẫn có khả năng bị lật kèo.

Lúc có một trăm nghìn người, khả năng thăng cấp của bạn rất cao.

Nhưng khi chọn ra một nghìn người, rồi một trăm người, lúc đó ai cũng là kẻ mạnh, đều là những kẻ máu lạnh. Ai dám không giữ phiếu? Seattle là một người như vậy, lúc có thể xông lên, cô ta tuyệt đối sẽ không chọn bỏ phiếu.

Cho nên, cô ta đã gặp phiền toái.

Không, sẽ chết vì phiền toái.

Vạn Nhân Trảm: "Bên trong đường hầm còn có quái vật không giải quyết được sao?"

Hòa Ngọc lắc đầu: "Ít nhất trước mắt chúng ta không gặp. Mê cung hỗn loạn, trọng điểm của cái tên này hẳn là mê cung, chứ không phải những trận chiến quá tàn khốc."

Rõ ràng, tôn chỉ của trận đấu này là tự giết lẫn nhau.

Càng đi về sau càng thấy rõ điều đó.

Hòa Ngọc: "Cho nên, không loại trừ khả năng cô ta gặp phải quái vật đáng sợ hơn, nhưng khả năng lớn hơn vẫn là..."

Vạn Nhân Trảm nói tiếp: "Nội gián."

Giọng điệu gã vừa chắc chắn vừa ngoan độc: "Chắc chắn Seattle đã gặp nội gián rồi."

Trong lúc vượt ải, đồng đội không thể ra tay, người có thể ra tay chỉ có nội gián. Vậy nên rõ ràng Seattle đã gặp nội gián, hơn nữa nội gián đã tấn công cô ta.

Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy."

"Vậy nội gián là ai?" Vạn Nhân Trảm thì thầm: "Hai tổ kia không thể nào, còn lại chỉ có ba người Early, Quỳnh, Kiều Viễn. Không, cũng có khả năng nếu hai người trong tổ tách ra, một người còn lại có thể giúp đỡ, cũng có khả năng không phải nội gián."

"Early, Quỳnh, Kiều Viễn, Đoàn Vu Thần, Harvey, Trảm Đặc, Lăng Bất Thần cũng có thể loại trừ, hung thủ nằm trong sáu người đó."

Gã tự động loại trừ Hòa Ngọc.

Có lẽ vì Hòa Ngọc chưa biến mất quá lâu, cũng có lẽ vì gã cho rằng, năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc chỉ có tám điểm, căn bản không thể uy h**p được Seattle.

Hòa Ngọc đẩy nhẹ gọng kính: "Nội gián đã ra tay, chỉ cần chúng ta tập trung lại với nhau, có thể khoanh vùng được nội gián, rất có lợi cho vòng bỏ phiếu tiếp theo."

Vạn Nhân Trảm mạnh mẽ nhìn về phía Hòa Ngọc, rồi lại nhìn bức tường: "Tường này xuyên qua được thật sao?"

Gã dời sự chú ý từ Seattle lên bức tường.

Seattle đã thăng cấp, trừ phi bọn họ thăng cấp đến trạm trung gian, nếu không, không thể nhìn thấy Seattle, càng không thể biết ai đã ra tay với cô ta.

Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng, tôi vừa mới vào một lối đi khác, không dám đi lung tung nữa, không dễ dàng mới thử xuyên về đây một lần nữa đấy."

Vạn Nhân Trảm: "Xuyên tường như thế nào?"

Hòa Ngọc không giấu giếm, nói thẳng: "Đưa nửa người áp sát vào tường là có thể đi xuyên qua."

Vạn Nhân Trảm nghiến răng: "Ông đây chém lâu như vậy, vậy mà chỉ cần dán lên."

Gã kéo tay Hòa Ngọc, đề nghị: "Chỉ đường, chúng ta cứ xuyên tường tìm người, tìm đường ra. Ông đây không tin không gặp được đồng đội."

Chỉ cần không xui xẻo gặp nội gián, tập trung mọi người lại một chỗ có lẽ có thể lọc ra được nội gián.

Không gặp được đồng đội, tìm được đường ra cũng tốt.

Gã dẫn theo Hòa Ngọc, áp sát vào tường, hai người bị hút vào, rất nhanh lại bị đẩy ra ở một con đường khác.

Xuyên tường, tìm người.

Động tác này lặp đi lặp lại mấy lần, vẫn không thu hoạch được gì.

Vạn Nhân Trảm chạy mệt lả, buông Hòa Ngọc ra, thở hổn hển: "Mày chỉ đường kiểu gì vậy, chẳng gặp được ai cả."

Hòa Ngọc buông tay: "Đoạn sau là chính anh chọn đường, không phải cũng không gặp được ai sao?"

Vạn Nhân Trảm cứng họng.

Hòa Ngọc lạnh nhạt liếc nhìn gã, vẻ mặt trong veo mà lạnh lùng, không chút thay đổi, chỉnh lại quần áo bị kéo xộc xệch: "Nơi này là mê cung, anh cho là tìm được người khác dễ vậy sao?"

Mê cung, tìm người và tìm đường ra đều khó như nhau.

Tâm trạng Vạn Nhân Trảm bực bội, gã nhìn Hòa Ngọc, đột nhiên phát hiện mình đã kéo nhăn quần áo của Hòa Ngọc mà đối phương lại không hề tức giận.

Vạn Nhân Trảm nhíu mày, tâm trạng dịu đi một chút: "Sao mày không dựa vào tao bảo vệ mày mà cầu xin tao? Về sau tao bảo vệ mày một chút cũng không phải không được."

Hòa Ngọc: "..."

Bình Luận (0)
Comment