Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 189

Cậu quay đầu nhìn gã một cái, ánh mắt kia, hết sức phức tạp.

Bình luận:

"Tôi ghiền rồi, Vạn Nhân Trảm anh có độc hả?"

"Trước kia tôi cũng không biết cảm xúc của Vạn Nhân Trảm lại kích động như vậy."

"Anh có biết vì sao người ta lại dễ dàng tha thứ cho anh như vậy không, là bởi vì người ta đang tính kế anh đấy, ngu muốn chết."

"Nói xem, Vạn Nhân Trảm từ kêu Hòa Ngọc cầu xin để được chết thoải mái, đến kêu Hòa Ngọc cầu xin anh ta bỏ qua cho, đến bây giờ lại kêu Hòa Ngọc cầu xin anh ta bảo vệ cho, điểm mấu chốt này càng ngày càng thấp rồi."

Người xem đã cạn lời đối với Vạn Nhân Trảm, nhất là fan của Vạn Nhân Trảm. Nhưng bản thân gã vô tri, thậm chí lại còn vô cùng tự tin nhìn Hòa Ngọc, chờ Hòa Ngọc trả lời.

Hòa Ngọc nhấc chân, đi về phía trước: "Tiếp tục đi thôi."

Lại còn là vẻ kẻ ngu giảng đạo lý.

Vạn Nhân Trảm: "Này, mày còn chưa trả lời tao, muốn cầu xin tao không?"

Hòa Ngọc: "..."

Vạn Nhân Trảm: "Nếu mày không cầu xin tao, tao có thể mặc kệ mày, dù sao mày cũng không phải nội gián."

Hòa Ngọc: "..."

Trong lúc Vạn Nhân Trảm "làu bà làu bàu", hai người lại đi tới một đoạn nữa. Hòa Ngọc vẫn duy trì vẻ mặt không chút thay đổi, để mặc cho Vạn Nhân Trảm cằn nhằn bên cạnh, trên tay gã cầm đèn pin trí não chiếu rọi con đường phía trước, dù cho là ở trong bóng đêm, chỉ cần có ánh sáng, chỉ cần người xem có thể nhìn thấy cậu, cậu vẫn duy trì đường cong hoàn mỹ nhất của gương mặt. Chỉ là tên ngu bên cạnh quá phiền.

Hai người lại đi tới một khoảng nữa, đột nhiên Hòa Ngọc dừng bước lại.

Vạn Nhân Trảm: "Sao vậy, cuối cùng mày cũng chuẩn bị cầu xin tao?"

Hòa Ngọc: "Có người."

Vạn Nhân Trảm lập tức dời lực chú ý, nhướng mày: "Ở đâu?" Sau đó gã xoay người, vếnh tai, vẻ mặt phòng bị.

Người đi tới là đồng đội, nhưng có khả năng là nội gián. Trước mắt năng lực chiến đấu của Seattle không thể sánh bằng Vạn Nhân Trảm là mấy, gã cũng không thể bảo đảm bản thân có thể đánh thắng nội gián. Nếu là Early và Trảm Đặc, chỉ sợ Vạn Nhân Trảm cũng rất khó sống sót.

Thính lực của gã tốt hơn Hòa Ngọc rất nhiều, khi gã yên lặng lại để nghe, rất nhanh liền nghe thấy tiếng động phía trước.

"Phía trước có người." Vạn Nhân Trảm vội bắt lấy Hòa Ngọc, giữ cậu ở sau lưng, nắm rìu đề phòng nhìn phía trước, ánh mắt đầy cảnh giác.

Rất nhanh, tiếng động kia càng ngày càng rõ ràng, có người đang nói chuyện:

"Mày chắc chắn nơi này có thể ra ngoài?"

"Không chắc."

"Lăng Bất Thần vậy mày đi sang bên này để làm gì?"

"Trực giác, trực giác bảo tao đi bên này."

"Được rồi, tao tin mày, chỗ này thật sự có thể có lối ra, dù sao trực giác của mày cực kỳ chuẩn."

Vạn Nhân Trảm thở ra một hơi, đi ra ngoài cùng Hòa Ngọc. Là đồng đội, không phải nội gián.

Hai người Trảm Đặc nói xong liền thấy Vạn Nhân Trảm và Hòa Ngọc đang đứng ở phía trước.

Hai mắt Lăng Bất Thần sáng lên, bước nhanh tiến đến: "Hòa Ngọc!"

Hòa Ngọc mỉm cười nhìn cậu ấy.

Lăng Bất Thần đi đến trước mặt Hòa Ngọc, đôi mắt sáng lên: "Trực giác của tôi quả nhiên không gạt tôi, vậy mà tìm được cậu rồi."

Bình Luận (0)
Comment