Trảm Đặc: "..."
Anh ta không thể tin được nói: "Lăng Bất Thần, cho nên trực giác của mày không phải là tìm lối ra, mà là tìm Hòa Ngọc?"
Anh ta sai rồi, vừa mới bắt đầu anh ta đã không nên tin Lăng Bất Thần. Tên này chỉ biết lừa bịp, căn bản không giúp được người khác.
Chỉ có điều, lần này cũng không tính là bịp bợm, dù sao bọn họ gặp được đồng đội, cũng là chuyện tốt.
Đúng vậy, đồng đội.
Cũng giống như Vạn Nhân Trảm yên tâm với đám Trảm Đặc, Trảm Đặc cũng yên tâm với đám Vạn Nhân Trảm.
Hai phe gặp nhau. Trảm Đặc hỏi: "Bọn mày không tách ra chứ, tao với Lăng Bất Thần cũng không tách ra." Cho nên bọn họ không phải là nội gián.
Vạn Nhân Trảm lập tức lắc đầu phủ định: "Tao và Hòa Ngọc cũng không tách ra." Lúc đó tách ra có một lúc nên Vạn Nhân Trảm không tính, dù sao lúc ấy Hòa Ngọc chỉ đang thăm dò xem xuyên tường như thế nào. Nếu gã nói ra rất có khả năng Trảm Đặc còn có thể sẽ nghi ngờ gã chứ không phải nghi ngờ Hòa Ngọc yếu ớt kia.
Bình luận: "Tôi phục rồi."
Bình luận: "Cuối cùng tôi đã hiểu là vì sao Hòa Ngọc muốn chọn Vạn Nhân Trảm, như này không chọn thì anh ta chọn ai nữa?"
Bình luận: "Vạn Nhân Trảm anh nhất định sẽ hối hận."
Trảm Đặc: "Tốt rồi, bọn tao cũng không phải nội gián, nội gián nằm trong đám người kia rồi." Anh ta nhìn về phía hai người: "Bọn mày còn có phát hiện gì khác không?"
Dừng một chút, Trảm Đặc giải thích trước: "Tao và Lăng Bất Thần đi mãi, tao tin tưởng trực giác của Lăng Bất Thần cho nên vẫn đi theo cậu ta, giết ít quái vật, không gặp được bất cứ ai." Chỉ là tuyệt đối không nghĩ tới, trực giác của Lăng Bất Thần không dẫn cậu ta tìm đường ra, mà là tìm Hòa Ngọc.
Vạn Nhân Trảm lắc đầu: "Chúng ta đi cùng cũng được, hung thủ có thể khiến cho Seattle rời khỏi, chắc chắn thực lực rất mạnh hoặc là có thủ đoạn đánh lén, nhiều người càng an toàn." Vẻ mặt của gã trở nên vặn vẹo: "Bọn tao cũng không tìm được đường ra, chỉ gặp bọn mày. Chỉ có điều bọn tao phát hiện ra cách có thể xuyên tường, vừa mới xuyên qua rất nhiều tường, cũng chỉ gặp bọn mày." Hơn nữa còn là đám Trảm Đặc tìm tới bọn họ.
Vạn Nhân Trảm thấy phiền toái thì cũng phải, thời gian trôi qua từng giây từng phút, nếu không nhanh chóng vượt qua ải thứ ba, rất có khả năng đám người Eugene và Trấn Tinh đã đuổi kịp rồi. Một khi gặp nhau, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm rất cao. Mê cung này không cho bọn họ đi qua từ từ. Đáng tiếc, bọn họ không có bất cứ manh mối nào về đường ra.
Hai mắt Trảm Đặc sáng lên, đang muốn hỏi xuyên tường thế nào.
Lúc này, Hòa Ngọc đột nhiên mở miệng: "Thật ra không phải chúng tôi không phát hiện ra được gì, tôi có một suy đoán, khả năng tầm tám phần."
Lại là tám phần.
Vạn Nhân Trảm không thể tin được nhìn về phía Hòa Ngọc, đôi mắt mở to: "Phát hiện ra cái gì?" Người này lại len lén phân tích, sao không nói cho gã? Mẹ nó, đã là tám phần rồi, có thể thấy được cậu đã suy đoán rất lâu.
Lăng Bất Thần và Trảm Đặc cũng nhìn về phía Hòa Ngọc, vẻ mặt tò mò: "Cậu phát hiện ra cái gì?"
Hòa Ngọc giơ tay, đẩy đẩy gọng kính trên mũi, đèn pin trí não chiếu bốn phía sáng khắp xung quanh, vẻ mặt cậu xinh đẹp rõ ràng, kính mắt phản quang, ánh sáng lay động khiến cho cậu càng phát ra vẻ trong veo mà lạnh lùng, dưới gọng kính là đôi mắt thâm thúy sâu xa. Giọng nói của cậu không lớn nhưng tiếng nói trong hang vô cùng rõ ràng, thậm chí mang theo tiếng vang.
"Con đường mà chúng ta đi không giống nhau, vẫn là mấy quái vật đó, mạng nhện cũng không chút thay đổi, chỉ có thể là con đường đã thay đổi chứ không phải quái vật thay đổi. Đường hầm sẽ di chuyển, lại còn mềm mại còn có thể xuyên qua."
"Vậy có một khả năng, có lẽ mê cung này là vật sống."