Mê cung này.
Có lẽ là vật sống.
Thấy sởn gai ốc.
Vạn Nhân Trảm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giọng nói đột nhiên cất cao lên: "Sao có thể?"
Mê cung là vật sống?
Vật sống có thể làm như vậy sao?
Hòa Ngọc cực kỳ bình tĩnh, nắm tay: "Sao không thể, anh kiểm tra tường đi, có phải có thể cảm nhận được nhiệt độ của nó thấp hơn nhiệt độ của vật sống một chút không, nhưng quả thật là vật sống."
Trảm Đặc bất giác sờ sờ tường rồi sau đó nhanh chóng thu tay về: "Đúng là có chút nhiệt độ, nhưng không thể chứng minh mê cung này là vật sống đâu, như này hơi quá rồi." Anh ta có chút khó chấp nhận, suy đoán này của Hòa Ngọc tới quá đột ngột, rõ ràng bọn họ đang tìm đường ra ở mê cung, sao đột nhiên mê cung lại thành vật còn sống rồi?
"Đương nhiên, cái này là tôi căn cứ vào thông tin hiện có mới phân tích ra kết quả, tám phần, cũng còn hai phần có thể là sai." Tuy Hòa Ngọc nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ chắc chắn.
Vạn Nhân Trảm trừng mắt, hoảng sợ nhìn về phía "tường" bên cạnh. Từ phó bản trước đến phó bản này, suy nghĩ "khả năng tám phần" của Hòa Ngọc trăm phần trăm đều là chuẩn xác. Như vậy chẳng phải là chứng minh... Hiện tại bọn họ đang ở bên trong con quái vật.
Trảm Đặc còn đang nghi ngờ, anh ta ôm vũ khí, ánh mắt nghi hoặc: "Vậy tường mê cung ta đang xuyên qua là vật sống, sao nó còn có thể để cho chúng ta xuyên qua cơ thể nó?"
Hòa Ngọc nở nụ cười: "Đúng vậy bởi vì có thể xuyên tường cho nên tôi mới nói mê cung là vật sống. Đường hầm bên trong quái vật từ đầu tới đuôi không hề động đậy, như thế phần động được cũng chỉ có thể là tường. Ngoại trừ không giống như một lối đi bình thường, nó lại còn mê hoặc chúng ta đi tới phía trước. Nhưng khi toàn bộ cơ thể chúng ta tiếp xúc đến vách tường, nó sẽ rời khỏi chúng ta."
"Nói chả hiểu gì cả, vì sao lại rời khỏi chúng ta?" Trảm Đặc tiếp tục nghi ngờ.
Hòa Ngọc nhìn về phía anh ta, cười như không cười: "Đổi một góc độ khác, anh cảm thấy nó là rời khỏi chúng ta hay là ăn chúng ta?"
Mọi người: "..." Bọn họ chà xát cánh tay theo bản năng, khắp người nổi da gà. Nhất là Vạn Nhân Trảm, đúng là gã đã kéo Hòa Ngọc xuyên qua "tường" vô số lần.
Hòa Ngọc tiếp tục: "Nếu mê cung là vật sống, vậy chắc tám phần khả năng nó rời đi thật ra là ăn chúng ta."
Ba người rơi vào trầm tư. Tuy bọn họ không thông minh như Hòa Ngọc nhưng cũng không ngu ngốc, Hòa Ngọc phân tích đến mức độ này rồi, phần còn lại chính bọn họ có thể tổng kết ra được.
Lăng Bất Thần thì thào: "Chúng ta áp người lên mê cung, nó liền ăn chúng ta, nhưng mà nó không ăn vật sống, hoặc là chúng ta không nằm trong thực đơn của nó, cho nên nó càng nhanh chóng nhổ chúng ta ra." Giống như mấy con quái nhỏ trong mê cung, mê cung là vật sống, nhưng chúng nó vẫn ở đây. Đã chứng minh. Mê cung không ăn chúng. Đương nhiên cũng không ăn thịt người.
Ba người hít vào một hơi, đôi mắt mở to, lông tơ khắp người dựng thằng, lưng ớn lạnh. Cho dù biết mê cung không ăn thịt người nhưng đối mặt vật sống lớn như vậy, trong lòng bọn họ vẫn sinh ra cảm giác sợ hãi, đây là phản ứng theo bản năng khi đối mặt với quái vật mạnh mà bản thân không thể chống lại được.
Vạn Nhân Trảm bất giác nhìn về phía Hòa Ngọc, hỏi: "Nó không ăn chúng ta, cho nên việc chúng ta có thể làm chính là di chuyển trong cơ thể nó tìm vận may, để tìm được đường ra." Mê cung là vật sống, vậy hang tạo nên chính là bên trong của "Mê cung", không tìm được bất cứ quy luật gì. Điều bọn họ có thể làm chỉ có tìm vận may.
Trảm Đặc hít sâu một hơi: "Chỉ có thể làm như vậy, cho nên tốt nhất chúng ta phải tụ họp lại với những người khác trước, cùng nhau tìm vận may ở trong mê cung." Nói đến sau cùng, anh ta lộ ra nụ cười khổ. Tìm vận may. Cách tìm như vậy thật sự làm cho người ta bất đắc dĩ, nhưng quả thật bọn họ không còn cách nào khác nữa.
Hòa Ngọc ngẩng đầu, nhìn về phía ba người bọn họ, giọng nói bình tĩnh: "Chúng ta không chọn con đường tìm vận may."
Mọi người sửng sốt, nhao nhao nhìn về phía cậu. Không chọn cách tìm vận may, vậy thì bọn họ còn có thể làm cái gì?