Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 192

Hòa Ngọc: "Các người đừng chớ quên, phía sau chúng ta vẫn còn có người khác, nếu không đoán sai, đám Trấn Tinh, Eugene, Nguyên Trạch giờ đã bắt đầu xông đến ải thứ hai, thời gian ở lại của chúng ta cực kỳ ngắn." Một khi bọn họ đuổi kịp, sẽ liên thủ đánh chết đội một của họ, khi đó đội một lành ít dữ nhiều. Thời gian cực kỳ ngắn, mà cược được với vận may nhưng không đánh cược được với thời gian.

"Vậy chúng ta phải làm thế nào?" Trảm Đặc hỏi.

Hòa Ngọc nhếch môi, kính không độ lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười kiêu ngạo: "Đánh vào nó để nó mở đường cho chúng ta."

Đoàn Vu Thần dừng bước lại. Khi anh ta và Harvey còn đang ở trong hang, khi anh ta dừng lại, Harvey cũng dừng lại theo, mơ hồ nhìn về phía anh ta: "Sao vậy?"

Đoàn Vu Thần hít vào một hơi khí lạnh: "Harvey, tôi đột nhiên nhớ đến một truyền thuyết."

Đôi mắt Harvey càng thêm mờ mịt, nghi ngờ hỏi: "Truyền thuyết gì?"

Đoàn Vu Thần: "Tôi nghe được từ chỗ thầy truyền thụ kỹ thuật cho tôi, vì muốn tăng kỹ thuật nên thầy tôi thích nghiên cứu sách cổ, cũng bởi vậy ông ấy nhìn thấy rất nhiều rất nhiều ghi chép. Trên sách cổ có rất nhiều truyền thuyết ly kỳ cổ quái, không biết thật giả."

Harvey nhìn anh ta, đợi anh ta nói tiếp. Ánh mắt Đoàn Vu Thần kinh ngạc, há miệng th* d*c, sau một lúc lâu mới tiếp tục.

"Mà lúc tôi còn nhỏ, thầy tôi nói với tôi một truyền thuyết trên sách cổ. Có một loại quái vật giống như núi thịt, hình dáng khổng lồ, năng lực chiến đấu cấp SS. Cơ thể nó cực kỳ mềm, có thể vặn thành bất cứ hình dạng gì, thịt có thể thoải mái tách ra, khép lại, thân thể lại cao lớn khiến cho rất nhiều người không cẩn thận vào lãnh địa của nó, bị lạc ở trong cơ thể của nó."

Ban đầu Harvey không để ý mấy, sau lại biến thành trừng to mắt, nhìn chằm chằm Đoàn Vu Thần. Đoàn Vu Thần nhìn lại gã, cười khổ: "Loại quái vật này không ăn con người nhưng có thể làm cho người ta bị lạc, không đi ra ngoài được, càng đáng sợ hơn chính là cơ thể nó mềm thành bùn lầy, cho dù là người cấp SSS cũng không đánh nát hay g**t ch*t nó được, gần như là vô địch."

Harvey hít sâu một hơi.

"Cho nên, Harvey, chúng ta gặp phiền toái, chỉ sợ cửa ải này rất khó qua phải không?"

Vạn Nhân Trảm gầm thét: "Đánh nó? Mày có biết mày đang nói cái gì không, chỉ dựa vào tám điểm năng lực chiến đấu của mày sao, mày không thấy nó lớn cỡ nào sao?" Bọn họ đi lâu như vậy vẫn không ra khỏi núi thịt, quái v*t t* l*n như vậy, phải đánh như thế nào?

Hòa Ngọc điên rồi. Bình luận cũng cho rằng như vậy.

"Cậu ta thật cuồng vọng, cậu ta dám nói muốn đánh thú mê cung, tuy cấp bậc của thú mê cung là SS nhưng gần như là vô địch."

"Tên là thú mê cung sao?"

"Trên quảng trường trò chuyện đã có người đăng thông tin về thú mê cung ra."

"Hòa Ngọc thật sự quá cuồng vọng, cậu ta dám nói khiêu chiến thú mê cung, chắc hẳn cậu ta muốn để đám người Vạn Nhân Trảm và Trảm Đặc chịu chết rồi, dù sao cậu ta cũng là nội gián."

"Đúng là ảo tưởng."

Tiếng gầm gừ của Vạn Nhân Trảm quá lớn, Hòa Ngọc móc móc lỗ tai. Bên cạnh, Trảm Đặc cũng mang vẻ mặt "mày bú đá ít thôi" mà nhìn cậu.

Chỉ có Lăng Bất Thần tò mò hỏi: "Đánh thế nào, thật sự có thể đánh sao?"

Giọng nói của Hòa Ngọc vô cùng chắc chắn: "Không thể đánh cũng phải đánh, chắc chắn nó rất mạnh nhưng không phải vô địch, chúng ta cũng không cần g**t ch*t nó, chỉ cần để nó nhường đường là được."

"Nói nghe hay đấy, mày làm đi." Vạn Nhân Trảm châm chọc.

Hòa Ngọc nhìn về phía gã, hơi nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: "Không có tôi, quả thật các anh không đánh nó được, nhưng năng lực chiến đấu của tôi không cao cần sự trợ giúp của các anh."

Mọi người: "..."

Trảm Đặc vẫn có chút không tin: "Mày định đánh con quái vật này thật sao?" Mẹ nó ở đâu ra kẻ điên này vậy?

Hòa Ngọc: "Đương nhiên, tôi không nói đùa về việc này."

Trảm Đặc: "..."

Bình Luận (0)
Comment