Hòa Ngọc cũng không có ý định giải thích. Cậu nhấc chân bước lên con đường mới, đón lấy ánh sáng đi ra ngoài.
"Vách tường" bên cạnh khẽ mấp máy. Hòa Ngọc dừng bước, nghiêng đầu, sườn mặt đón lấy ánh sáng, gương mặt nửa sáng nửa tối, giọng nói ôn hòa: "Anh bạn này, nhường đường sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao?"
Thú mê cung: "..." "Vách tường" nhúc nhích càng thêm rõ ràng, hiển nhiên nó vô cùng tức giận.
Hòa Ngọc nói: "Vẫn muốn đánh à? Tôi đánh lại cũng là dùng chính năng lượng của anh, không lỗ đâu."
Thú mê cung: "???" Bảo sao lúc đánh nhau nó lại cảm thấy cơ thể có chút mất sức! Cái người này thật không có võ đức!
Thú mê cung tức đến chết đi được, "vách tường" lại dựng lên, một bàn tay khổng lồ lại xông ra.
"Bốp!" Rìu của Vạn Nhân Trảm chém mạnh vào bên cạnh bàn tay. Bàn tay khổng lồ khựng lại. Lúc nãy Vạn Nhân Trảm đã thừa nhận sức mạnh khủng khiếp của đòn tấn công đó, vết thương trên người gã bây giờ có chút nứt toạc, cả người đầy máu. Gã nhe hàm răng đầy máu ra, dường như vẫn có thể tiếp tục chiến đấu ngay lập tức.
Hòa Ngọc cũng nhìn bàn tay khổng lồ, nói: "Không biết nếu làm thịt tên nhóc này có rớt trang bị ra không nhỉ..."
"Ầm!" Bàn tay khổng lồ nhanh chóng rụt về. Thú mê cung không lên tiếng, nhưng dường như mọi người đều có thể nghe thấy tiếng nói giận dữ trong đầu nó: "Cút nhanh! Biến đi!!" Đúng là giấu đầu hở đuôi mà đuổi người!
Hòa Ngọc khẽ cười một tiếng, hai tay chắp sau lưng, nhấc chân điềm nhiên bước lên đầu hàng, chậm rãi đi dọc theo con đường vừa hình thành, rời khỏi mê cung. Vạn Nhân Trảm cầm rìu vội vã đuổi theo. Lăng Bất Thần thu hồi thẻ thăng cấp, cũng lặng lẽ đi theo sau. Trảm Đặc cũng nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.
Năm người Đoàn Vu Thần vẫn chưa hoàn hồn, vẻ mặt ngơ ngác. Ải này... kết thúc rồi sao? Chẳng phải bọn họ mới vừa gặp nhau thôi sao? Vậy chẳng lẽ bọn họ... chỉ là những người qua đường vô tình lướt qua nhau?
"Này, từ từ đã! Chúng tôi nữa!" Năm người kia vội vã đuổi theo.
Một người dẫn đầu đi ở phía trước, chín người đi dọc theo một con đường rộng lớn rồi biến mất khỏi mê cung, khiến tất cả người xem đều im lặng đến lạ thường. Hình ảnh này, rất nhiều, rất nhiều năm về sau, vẫn khắc sâu trong ký ức của vô số người.
...
Sau khi mười người rời đi, trong mê cung vẫn còn có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch. Thú mê cung tức giận không nhẹ đang l**m láp những vết thương đau đớn trên cơ thể mình. Con người này thật đáng ghét!
Lúc này, giọng nói quen thuộc lại vang lên:
Eugene: "Mê cung? Ha ha ha, trò này không khó! Xem tôi đây, chúng ta có thể đuổi theo bọn người Hòa Ngọc rất nhanh thôi!"
Thú mê cung: "..." Nó nổi giận thật rồi! Những con người này hết lần này đến lần khác khiêu khích nó! Nếu nó không ra oai, bọn chúng coi nó là bùn nhão thật sao?
Một phút sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên...
"Đờ mờ! Cái quỷ gì đây?! Không phải là mê cung sao?!"
"Vì sao cái mê cung này lại đánh người?!"
"Đờ mờ! Đánh người thì đừng có đánh vào mặt được không hả?!"
"Đau! Đau quá!"