Lưỡi rìu mang theo lực lượng đáng sợ không ngừng đẩy lên trên, dồn ép về phía bàn tay khổng lồ, tạo thành thế giằng co với bàn tay khổng lồ đang ép xuống, có chút run rẩy.
Một giây, mười giây...
Một phút, mười phút...
Rốt cuộc!
"Ầm, ầm, ầm -"
Cùng với tiếng nổ kinh thiên động địa, sự run rẩy của bàn tay khổng lồ càng thêm rõ ràng, những bức tường xung quanh đang rung chuyển cũng dừng lại. Ngoại trừ bàn tay khổng lồ đang run rẩy dữ dội, mọi hình ảnh dường như đóng băng thành tĩnh lặng.
Trong mê cung vẫn còn văng vẳng tiếng gào rống vừa rồi của Vạn Nhân Trảm:
Hòa Thần Trái Đất, pháp lực vô biên...
Thần thông quảng đại...
Thiên thu…
Vạn...
Đại...
Khi âm vọng của chữ "đại" cuối cùng tan đi, bàn tay khổng lồ... nứt ra.
Vạn Nhân Trảm nắm chặt lấy rìu, rơi xuống đất. Giữa không trung, chỉ còn một mình Hòa Ngọc đứng đó!
Bùn nhão từ từ rơi xuống mặt đất. Sau khi bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời biến mất, ánh sáng ban mai đã rạng ngời. Mê cung tối đen đột nhiên tràn ngập ánh sáng, những tia nắng rực rỡ chiếu rọi lên người Hòa Ngọc. Cậu hơi híp mắt lại, những người bên dưới ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ cảm thấy cả thân hình Hòa Ngọc như được dát lên một lớp quang mang lấp lánh.
Mà ở phía trước cậu, đôi mắt khổng lồ đã biến mất không dấu vết. Bên dưới Hòa Ngọc, lớp bùn nhão nhanh chóng tan đi, nhường chỗ cho một con đường rộng lớn dần dần hình thành! Ánh sáng mặt trời chiếu rọi con đường, phía trước sáng ngời.
Đám người Đoàn Vu Thần há hốc miệng, kinh ngạc đến ngây người. Ngay cả Vạn Nhân Trảm vừa ngã xuống đất cũng trừng lớn mắt, kinh hãi nhìn con đường lớn đang chậm rãi hình thành ngay trước mặt. Bình luận trực tuyến hoàn toàn trống rỗng, giờ phút này dường như cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng.
Thế nhưng cậu thật sự... đã đánh cho thú mê cung phải nhường ra một con đường!
Giọng của Quỳnh khàn khàn vang lên: "Vậy... rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Ánh mắt Đoàn Vu Thần phức tạp nhìn về phía Hòa Ngọc, miệng há ra th* d*c: "Đây... là trận pháp sao?"
Vẻ mặt Hòa Ngọc tái nhợt, nhưng hành động lại vô cùng bình tĩnh thong dong. Cậu khẽ lau đi vệt đỏ nơi khóe miệng, tay để sau lưng, nhẹ nhàng đáp xuống chiếc chổi. Sống lưng cậu thẳng tắp, chậm rãi hạ xuống mặt đất. Chân cậu đặt lên con đường bằng phẳng vừa mới hình thành, tư thái thong dong ưu nhã mang phong phạm của một cao thủ, khiến người ta bất giác cảm thấy kính sợ.
Cậu lạnh lùng nói, giọng khàn khàn: "Không, cái này gọi là Trái Đất... hấp dẫn các ngôi sao."
Mọi người: "...?" Đó là cái gì? Hoàn toàn không hiểu...