Hòa Ngọc c*n m** d***, đôi môi tái nhợt chuyển sang màu đỏ tươi, giọng cậu khàn khàn: "Vạn Nhân Trảm, tôi có pháp quyết có thể giúp anh phát huy lực lượng ghê gớm hơn nữa."
Vạn Nhân Trảm rít gào: "Cái gì? Nhanh nói!"
Hòa Ngọc bình tĩnh mở miệng: "Hòa Thần Trái Đất, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, thiên thu vạn đại."
Vạn Nhân Trảm: "?"
Gã rời mắt khỏi bàn tay khổng lồ trên đỉnh đầu, gào rống: "Lúc này còn nói giỡn à, đm sắp xong đời rồi có biết không!? Phiếu của ông đây đủ rồi!!"
Phiếu của gã đã đủ, lúc nào cũng có thể rời đi, nhưng gã biết tuyệt đối số phiếu của Hòa Ngọc chưa đủ!
Tình cảnh thế này rồi mà cậu còn có tâm trạng nói giỡn sao?!
Vạn Nhân Trảm muốn phát điên luôn rồi.
Hòa Ngọc vẫn không nhanh không chậm như cũ: "Có muốn sống không?!"
Bàn tay khổng lồ càng ngày càng gần, Vạn Nhân Trảm nhìn nó, hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Hòa Thần Trái Đất, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, thiên thu vạn đại."
Giọng không lớn, như chui ra từ yết hầu, khiến Trảm Đặc đứng trên mặt đất thiếu chút nữa không nghe rõ.
Nói xong, gã xách rìu, nghênh đón lấy.
Trảm Đặc trừng lớn mắt.
Vạn Nhân Trảm điên rồi à?
Bình luận -
"Đờ mờ, Vạn Nhân Trảm điên rồi?!"
"Nếu anh ta bị đập chết thì không thể rời đi được nữa!!"
"Mau dùng phiếu rời đi, còn giữ lại làm gì??"
"Vạn Nhân Trảm, anh điên rồi!!"
Tất cả mọi người đều không thể tin được, ngay cả chính Vạn Nhân Trảm cũng không lý giải được tại sao gã lại xông lên.
Còn Hòa Ngọc bật cười sau khi nghe được khẩu hiệu.
Khóe môi cậu cong lên, giọng khàn khàn, mỉm cười: "Rất tốt, rất sướng."
Khẩu hiệu vô dụng nhưng có thể làm cậu vui.
Còn cậu, nó có ích.
Nói xong, mọi người không nhìn ra được một nguồn năng lượng kh*ng b* với tốc độ đáng sợ đang điên cuồng xông về hướng Hòa Ngọc. Từ trong cơ thể quái vật, cậu hấp thu năng lượng khổng lồ của nó và xung quanh, rồi nhanh chóng chuyển nguồn năng lượng này tới cơ thể Vạn Nhân Trảm, trực tiếp chạy dọc theo cơ thể gã, như biến gã thành một cái rìu khổng lồ.
Khóe miệng cậu tràn ra máu đỏ tươi, cơ thể đau đớn như bị xé ra.
Cậu không biến mình thành trạm trung chuyển, mà biến bản thân thành trang bị. Cảm giác này... không thể chịu đựng nổi!
Vạn Nhân Trảm vung rìu, gã chỉ không khống chế được mà nổi điên phản kháng, không hề nghĩ bản thân thật sự có thể chống đỡ được bàn tay khổng lồ kinh hãi này.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, rìu trở nên lớn hơn, lóe lên ánh sáng, va chạm với bàn tay khổng lồ.
"Ầm!"
Tiếng va chạm lớn mang theo sóng năng lượng, cơn gió lốc dâng trào nhanh chóng đánh bay hai người dưới đất, đập họ vào vách động.
Ngay cả đám người Đoàn Vu Thần vừa tới gần cũng bị gió lốc quét qua làm lảo đảo, suýt ngã.
"Rốt cuộc chuyện gì thế?"
"Đã xảy ra chuyện gì? Động tĩnh này thật đáng sợ!"
"Hình như do Vạn Nhân Trảm làm ra, anh ta mạnh dữ vậy sao?"
Đoàn Vu Thần và Harvey liếc nhau, bước chân càng nhanh hơn.
Chỉ có Hòa Ngọc và Vạn Nhân Trảm ở trung tâm gió lốc vẫn đứng tại chỗ.
Cơn gió lốc qua đi, trên không, bàn tay khổng lồ dừng lại, cái rìu mang theo ánh sáng, chống đỡ không cho bàn tay khổng lồ hạ xuống.
Thế mà rìu lại ngăn cản được bàn tay khổng lồ của thú mê cung!
Vạn Nhân Trảm: "Hả?"
Dùng được thật?!
Khẩu hiệu kia dùng được thật sao?
Suy nghĩ vừa lóe lên, Vạn Nhân Trảm nhảy lên, bàn tay to lớn thô ráp nắm lấy cán rìu, hai tay cùng dùng điều khiển cái rìu, điên cuồng đẩy lên đồng thời rống to:
"Hòa Thần Trái Đất, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, thiên thu vạn đại!"
Tiếng rống vang vọng khắp mê cung.
Khiến năm người Đoàn Vu Thần bị chấn động, cũng đồng thời làm chấn động người xem.