Hòa Ngọc giơ tay, năng lượng đáng sợ lại chuyển qua người Vạn Nhân Trảm như trước, giọng cậu chắc chắn: "Vạn Nhân Trảm, ra tay, đừng ngừng, năng lực chiến đấu của anh sẽ không dừng lại."
Vạn Nhân Trảm không còn cảm giác bành trướng như trước, nhưng gã biết giờ phút này nhất định trên người có biến hóa nào đó!
Hòa Ngọc ở phía sau gã, không biết gặp phải tình cảnh gì.
Nghĩ tới cơn đau đớn muốn nổ tung lúc trước, gã cắn chặt răng, không dám chậm trễ dù chỉ một giây, giơ rìu lên, chém mạnh vào vách hang phía trước.
"Hòa Ngọc, mày cố chịu một chút cho ông đây! Mẹ nó, một con quái vật lớn chút thôi mà, xem chiêu đây!!" Vạn Nhân Trảm gào rống, vung rìu tấn công thẳng vào con mắt kia!
"Ầm!"
Lưỡi rìu như khai thiên lập địa, tạo ra tàn ảnh khổng lồ, chém vô cùng tàn nhẫn. Tình hình thay đổi chóng mặt, ánh sáng trí não lại chiếu sáng hang động tối đen, gió lốc cuốn lên thiếu chút nữa thổi bay cả Trảm Đặc và Lăng Bất Thần bên dưới, ngay cả "vách tường" đang nhúc nhích cũng khựng lại một chút.
"Rầm!"
Lưỡi rìu và bàn tay chạm nhau, từng bàn tay đột ngột nổ tung.
Đôi mắt Vạn Nhân Trảm đỏ ngầu, chém vào chúng từng nhát một, đón lấy từng bàn tay của thú mê cung.
Hòa Ngọc không ngừng vận chuyển năng lượng cuồn cuộn sau lưng gã.
Gương mặt cậu tái nhợt, thẳng tắp đứng trên không trung, dưới chân giẫm lên chổi, đứng vững vàng như định hải thần châm.
Đây không phải cuộc chiến giữa Vạn Nhân Trảm và thú mê cung, đây là cuộc chiến giữa Hòa Ngọc và thú mê cung, Vạn Nhân Trảm chỉ là vũ khí của Hòa Ngọc.
Cậu đứng ở hậu phương, thao tác cho vũ khí chiến đấu, cậu quyết định tăng độ tấn công, quyết định sức mạnh chiến đấu.
Vạn Nhân Trảm cuồng bạo, Hòa Ngọc không ngừng đưa năng lượng vào, bàn tay khổng lồ của thú mê cung không phát huy tác dụng.
Nó đột nhiên thu hồi bùn nhão, vách hang lại lần nữa cao lên.
Từ bốn phương tám hướng, vách hang ngăn cản đám người Đoàn Vu Thần càng ít đi, tiếng động họ nghe được càng rõ ràng, hiển nhiên họ đang đến gần.
"Hình như là Vạn Nhân Trảm?"
"Anh ta chiến đấu gây ra động tĩnh lớn như vậy sao? Không thể nào!"
"Nhanh chóng qua đó xem!"
Người ở ba hướng nhanh chóng tới gần. Ở đó, thú mê cung thu hồi bùn nhão vẫn chưa từ bỏ chiến đấu, mà là...
Một bàn tay khổng lồ càng đáng sợ hơn đang chậm rãi hình thành trên đỉnh đầu họ.
Vẻ mặt Trảm Đặc thay đổi lớn, anh ta đứng lên theo bản năng, ánh mắt hoảng sợ.
Vạn Nhân Trảm nắm chặt rìu, đôi mắt đỏ hồng cũng vô cùng chấn động.
Bàn tay khổng lồ tới mức như vậy...
Sau khi nó chụp xuống, họ còn sống được không?
Mà ngoài màn ảnh, khán giả ôm ngực, hô hấp dường như ngừng lại...
"Trời ạ..."
"Thú mê cung thật sự tức giận rồi..."
"Một tay này đập xuống thì tất cả bọn họ đều xong đời!"
"Dm, dm, dm, nguy hiểm, nhanh chóng bỏ phiếu! Để tuyển thủ mình thích mau rời đi!"
Phiếu của đám người Vạn Nhân Trảm, Trảm Đặc, Đoàn Vu Thần, Quỳnh không ngừng bay lên. Dù mấy người họ không biết chuyện gì xảy ra cũng đoán được tình hình vô cùng không ổn.
Lăng Bất Thần ngậm thẻ thăng cấp trong miệng, ngẩng đầu quan sát cảnh tượng bên trên.
Chỉ có Hòa Ngọc, số phiếu của cậu cũng tăng lên. Nhưng dựa theo xu thế, căn bản không thể nào đủ hai trăm nghìn phiếu trước khi bàn tay khổng lồ kia rơi xuống! Lần này cậu thật sự đi tới đường cùng rồi sao?
Trên đỉnh đầu, một bàn tay khổng lồ như sân bóng đã hình thành, chỉ chớp mắt thôi, nó sẽ chụp xuống!