Bình luận.
"Xem đi, sao có thể đánh thắng thú mê cung được!"
"Đây chính là thú mê cung đấy, đúng là chưa thua thì chưa biết điều mà, dám khiêu chiến thú mê cung cơ đấy, xứng đáng. Mọi người cứ nhìn Đoàn Vu Thần biết thú mê cung vô địch thiên hạ nên cậu ta chẳng định làm gì cả."
"Bây giờ Hòa Ngọc đã biết chưa hả? Đây là Show sống còn đỉnh lưu của Liên Bang, một tuyển thủ của hành tinh rác vẫn là có hiểu biết quá ít đối với quái vật của Liên Bang, chậc chậc."
"Thú mê cung sẽ g**t ch*t bọn họ sao?"
"Hòa Ngọc đừng xảy ra chuyện gì nhé, tôi vẫn đang chờ xem cậu ta có thể sống sót hay không."
Trảm Đặc muốn bò dậy nhưng sau khi anh ta rơi xuống, ở dưới chân, ở xung quanh, những bùn nhão kia giống hệt như quái vật mê cung, nắm chặt lấy anh ta muốn kéo anh ta xuống dưới, không cho anh ta cơ hội tránh thoát.
Trảm Đặc chật vật giãy giụa, muốn tiếp tục chiến đấu lần nữa.
Hòa Ngọc: "Đừng lên đây."
Trảm Đặc: "?"
Thế này là từ bỏ sao?
Trảm Đặc ngây người một chút, lại bị thú mê cung giữ chặt lấy, mạnh mẽ quăng anh ta xuống đất.
Thú mê cung không ăn thịt người, cho nên điên cuồng hành hạ Trảm Đặc.
Vạn Nhân Trảm mắng: "Hòa Ngọc! Là mày nói muốn khiêu chiến quái vật mê cung, bây giờ lại từ bỏ?! Con mẹ nó, chúng ta -"
Hòa Ngọc ngắt lời gã: "Vạn Nhân Trảm, ai nói là chúng ta từ bỏ?"
Người xem từ phòng phát sóng trực tiếp có thể thấy rõ, cậu bình tĩnh đứng trên không trung, mặt không biểu cảm gì, giống như chẳng hề kinh ngạc với những việc xung quanh, không sợ hãi cũng không hối hận.
Vẫn nhẹ nhàng như mây như gió như trước kia, giấu tất cả dưới vẻ lãnh đạm.
Vạn Nhân Trảm hơi kinh ngạc: "Còn cách nào khác không?"
Hòa Ngọc: "Thiếu một người trung gian, tấn công sẽ chính xác hơn."
Gã làm trung gian, cho nên gã biết người đứng giữa nhận năng lượng đáng sợ tới cỡ nào. Đó là trường hợp tố chất thân thể gã được coi là một trong những người dẫn đầu ở Show sống còn đỉnh lưu này.
Nói cách khác: "Anh tấn công, tôi cung cấp năng lượng cho anh."
Đồng tử Vạn Nhân Trảm co rụt, không thể tin nổi: "Mày điên rồi?!"
Ngay cả người có năng lực chiến đấu tự thân vượt qua hai trăm như gã mà lúc nãy còn cảm thấy cơ thể dường như bị căng tới nứt ra, thiếu chút nữa đã không kiên trì được.
Hòa Ngọc chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu thì làm sao có thể?!
Đây không phải chuyện có thể thừa nhận hay không, mà vốn dĩ căn bản là không làm được!
Hòa Ngọc đang tự tìm chết sao?!
Vạn Nhân Trảm trừng lớn mắt, mí mắt như muốn rách ra.
Mà ở đằng sau gã, Hòa Ngọc vô cùng bình tĩnh hấp thu năng lượng. Bây giờ, năng lượng không chỉ lưu lại trong thời gian ngắn, cậu biến bản thân thành chỗ chuyển hóa năng lượng, phát ra lực lượng lớn hơn nữa truyền cho Vạn Nhân Trảm.
Khái niệm trang bị có lẽ được thí nghiệm ngay vào thời khắc nguy hiểm như bây giờ.
Thành công thì sống, thất bại thì chết. Hòa Ngọc có sợ không?
Khóe miệng cậu cong lên, ánh mắt không sợ hãi.
Không, cậu không sợ, ngược lại cậu cảm thấy rất k*ch th*ch.
Hòa Ngọc là người tình nguyện đánh cược cả mạng sống, chỉ cần có ba phần thắng là cậu dám đánh cược.
Thiên tài và kẻ điên, đôi khi là một người.