Vách hang không ngừng nâng cao, "tường" xung quanh dường như đang sống, ngọ nguậy không ngừng, ánh sáng trí não chiếu rọi, vô cùng khiếp người.
Thân thể của thú mê cung cực kỳ khổng lồ, bây giờ họ lại đang ở trong cơ thể nó, căn bản không thể nhìn hết diện mạo con quái vật.
Trước giờ Hòa Ngọc chưa từng gặp loại quái vật thế này. Lúc cậu tò mò không biết bộ dáng thú mê cung trông như thế nào thì lực kéo của các vách hang xung quanh dừng lại, vách hang vẫn còn ngọ nguậy nhưng không kéo cao lên nữa.
Trong bóng tối sâu thẳm của hang động, một đôi mắt thật lớn đột nhiên xuất hiện!
Đôi mắt màu nâu đen, lạnh băng chẳng chút cảm xúc khiến lòng người sợ hãi.
"Sh -"
Trảm Đặc đứng phía trước sợ tới mức hít một hơi thật sâu. Lăng Bất Thần trên mặt đất che người theo bản năng, ngồi xổm ở một góc cố gắng thu mình, khiếp sợ nhìn sâu trong đôi mắt u ám kia.
Đây là thú mê cung.
Bên ngoài màn ảnh, khán giả cũng hít sâu một hơi giống như họ.
"Đôi mắt to thật, đáng sợ thật sự đó!"
"Lần đầu tiên tôi thấy thú mê cung, thật sự làm người ta sợ hãi, ngay cả cao thủ Liên Bang cũng chưa chắc đánh lại nữa?"
"Má ơi, thú mê cung chú ý tới bọn họ thật rồi!"
"Đám người Hòa Ngọc toang rồi, thú mê cung vô địch, thật sự vô cùng hung dữ đấy."
"Đôi mắt to như vậy, Hòa Ngọc dùng đao cùn đi."
"Bên trên là đồ ngốc nào đấy, lóe mù chỉ thích hợp để chạy trốn hoặc chế ngự. Đối với loại quái v*t t* l*n dùng mê cung bao vây thế này thì lóe mù kiểu gì được? Không thể g**t ch*t nó, chỉ cần nó bất động như trước thì không ai có biện pháp đối phó!"
"Trang bị của mấy người bọn họ đều không thể chống cự được."
"Bây giờ vô cùng khó khăn đấy."
...
Hòa Ngọc nhìn vào đôi mắt kia, giọng rõ ràng và nghiêm túc: "Chúng tôi chỉ yêu cầu một đường ra."
Giọng vừa dứt, bên trong hang động trở nên yên tĩnh vô tận.
Một lúc sau, đôi mắt to kia mới thong thả chớp chớp, như đang cố gắng nhìn rõ bọn họ.
Con người quá nhỏ bé so với nó. Trước kia nó "ăn" chỉ là theo bản năng. Nó muốn thấy rõ kẻ quấy nhiễu sự tồn tại của nó, nhưng hình như cũng có chút khó khăn.
Bên trong hang động tối đen như mực, đôi mắt màu nâu đen quỷ dị khiến người ta sợ hãi.
Nó không động đậy, khi mọi người ở đó cho rằng nó đang nghiêm túc suy xét...
"Tường" hơi động đậy rồi biến mất, hang động thu nhỏ lại.
Không, không phải hang động thu nhỏ lại, mà là các vách tường đang đè ép họ ở giữa, đè họ xuống như dời non lấp biển, không chút lưu tình.
Vậy có nghĩa là quái vật mê cung không thân thiện với họ, càng không tính đến chuyện hòa bình đàm phán.
"Ra tay!" Hòa Ngọc hô lên.
Trong chớp mắt tiếng la của cậu chấm dứt, năng lượng dũng mãnh tràn vào cơ thể Vạn Nhân Trảm, cơ thể gã lại lần nữa to lên. Dường như theo bản năng, gã nhắm tấn công về phía Trảm Đặc.
Trảm Đặc lại giơ cao cây gậy lên. Khi gậy đập xuống, một ảnh ảo to lớn nhằm tới chỗ sâu nhất trong đôi mắt của hang động mà tấn công!
"Bộp -"
Vách hang đột nhiên chặn lại công kích đang nhắm vào nó.
Vách hang bị phá vỡ, đôi mắt nó lại xuất hiện lần nữa, mà lần này đôi mắt đó không dại ra, màu nâu đen trong đôi mắt dần dần biến thành màu đỏ, tơ máu lan tràn khắp nhãn cầu.
Nó nổi giận.
Vách hang bắt đầu vặn vẹo, dần biến hóa thành vô số những bàn tay vừa to lớn vừa kh*ng b*, tàn nhẫn nhắm về phía Trảm Đặc mà đập xuống.
Chục triệu bàn tay khổng lồ bất tử lại hung ác, vô cùng khó đối phó.
"Đờ mờ, đờ mờ!" Trảm Đặc vừa hét vừa không ngừng múa may gậy gộc.
"Bốp!"
"Bẹp!!" Mỗi bàn tay khổng lồ đều bị cây gậy đặc biệt của Trảm Đặc đánh trả, đánh thành bùn nhão. Bùn nhão này lại nhanh chóng tập hợp lại thành bàn tay khổng lồ, hung hãn đánh tới, vô cùng tận.
Tay Trảm Đặc không ngừng hoạt động, anh ta cắn răng quát: "Mẹ nó rốt cuộc đây là thứ gì đấy! Đánh không chết được!"
Không những đánh không chết mà còn không thể phá hủy được nó.
Thế này bảo anh ta chiến đấu kiểu gì được?
"Hòa Ngọc, còn biện pháp nào khác không!"
Trảm Đặc rít gào.
Vào lúc anh ta đang điên cuồng điều khiển cây gậy... Phía dưới bỗng nhiên có một bàn tay khổng lồ vươn lên.
Nó như bùn nhão, nắm lấy chân không chịu buông ra, dùng sức kéo anh ta xuống.
"A!"
"Phịch."
Trảm Đặc bất ngờ la lên một tiếng cùng với tiếng nện xuống mặt đất, vang vọng hang động.
Lăng Bất Thần mở to mắt, theo bản năng rụt cổ lại. Đồng tử của Vạn Nhân Trảm ở giữa cũng co rút lại.
Thất bại rồi sao?