Hòa Ngọc: "Các anh chuẩn bị xong chưa?"
Trảm Đặc: "Chuẩn bị xong rồi."
Vạn Nhân Trảm: "Hòa Ngọc, đờ mờ nếu mày lừa tao, tao sẽ..."
Hòa Ngọc không đợi gã mắng, trực tiếp bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng. Tố chất cơ thể cậu quá kém, chỉ có "bốn lạng" không động tới "ngàn cân" được, tất nhiên cũng không chứa nổi "ngàn cân", "mười nghìn cân".
Cho nên năng lượng chỉ bị cậu hút vào trong thời gian ngắn ngủi, rồi rót vào cơ thể Vạn Nhân Trảm.
Năng lượng khổng lồ cực kỳ đáng sợ, Vạn Nhân Trảm như đột nhiên "biến to" ra, cả người phồng lên, gân xanh khắp người nổi rõ, căn bản không thể chiến đấu.
Gã trợn tròn mắt, cảm nhận được cơ thể đột nhiên có được năng lượng đáng sợ.
Trong một giây đó, gã cảm thấy mình như có năng lượng hủy diệt trời đất, cũng trong giây phút này, gã nhận ra Hòa Ngọc rất đáng sợ.
Sau lưng, Hòa Ngọc quát lớn: "Vạn Nhân Trảm!"
Vạn Nhân Trảm lập tức lấy lại tinh thần, dựa theo sắp xếp trước đó của Hòa Ngọc, đánh mạnh về phía Trảm Đặc.
Mà Trảm Đặc đã sớm giơ vũ khí lên. Vũ khí của anh ta là một cây gậy như gậy Như Ý trong Tây Du Ký, có thể lớn có thể nhỏ. Giờ phút này, anh ta liền biến cây gậy đến cỡ lớn nhất.
Vào giây Vạn Nhân Trảm đánh lên người anh ta, anh ta giơ gậy lên, dùng hết toàn lực mạnh mẽ vung xuống.
Người hấp thu năng lượng chính là Hòa Ngọc, người nhận năng lượng chính là Vạn Nhân Trảm. Cảm giác của Trảm Đặc không giống với cảm giác của Vạn Nhân Trảm trước đó, gần như không có bất cứ cảm giác khác biệt nào.
Cho nên anh ta không biết đã có một cú ảnh hưởng đáng sợ như vậy.
Rõ ràng chỉ là một cú đánh giống như bình thường, nhưng lực sát thương lại mạnh gấp mười lần.
Trong nháy mắt ra tay, đồng tử Trảm Đặc co rụt lại, kinh ngạc tột độ.
"Rầm!"
Một cú đánh xuống kinh thiên động địa, năng lượng đáng sợ đánh tới mang theo hoa lửa, bẻ gãy nghiền nát, đánh thẳng tới vách hang như chiếu sáng trong bóng tối.
"Ầm!"
Tiếng va chạm vang lên cực lớn.
Đất rung núi chuyển.
Cả tòa mê cung như bắt đầu chấn động.
Chỗ "vách tường" anh ta đánh tới, vậy mà đã bị đánh thủng.
Lăng Bất Thần lăn vài vòng mới miễn cưỡng đứng dậy được, cậu ấy ôm chặt tiểu quái bị liên lụy bên cạnh.
Mẹ nó, thật đáng sợ.
Bình luận:
"Mẹ nó một cú này quá lớn rồi!"
"Má ơi, Trảm Đặc thật đáng sợ!"
"Không không không, là Hòa Ngọc thật đáng sợ!"
"Đệch đừng nói bọn họ thật sự đánh ra một con đường đấy chứ!"
"Không thể nào, thú mê cung không phải dễ đối phó như vậy!"
Đoàn Vu Thần và Harvey còn đang "tìm vận may". Họ đã biết được chân tướng của mê cung nên không có bất cứ suy nghĩ gì, chỉ có thể ký gửi hy vọng vào vận may.
Đáng tiếc, vẫn không thể tìm được đường ra.
Harvey đang định nói gì đó thì đột nhiên có một trận đất rung núi chuyển, năng lực chiến đấu đáng sợ lan tỏa.
Động tĩnh chiến đấu lớn như vậy, tuyệt đối không phải dưới cấp SS có thể tạo ra.
"Show sống còn đỉnh lưu đã có cao thủ cấp SS rồi!"
"Sao có thể?"
Quỳnh và Kiều Viễn dừng bước, nhìn về phía nơi phát ra động tĩnh.
Hai người liếc nhau, Quỳnh hô hấp dồn dập: "Đi, qua đó nhìn xem!"
Early táo bạo từ nhỏ liền dừng lại, đồng tử co rụt lại, mạnh mẽ chạy tới phía có động tĩnh.
Có biến.
Người ở ba con đường hướng về một hướng. Khoảng cách quá xa, vách hang quá nhiều, trước đó tốc độ của họ rất chậm, mấy người gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Nhưng rất nhanh tình huống thay đổi, vách trước mặt biến mất đi một chút.
"Tình huống gì vậy?"
"Lại xảy ra cái gì rồi?"
Người từ ba hướng không biết chuyện gì đã xảy ra. Tại chỗ, Trảm Đặc nhìn vách hang trước mặt không ngừng cao lên, cùng với đường hang không ngừng thay đổi, trong lòng liền trầm xuống.
Nó không ăn thịt người, nhưng không phải ngồi yên.
Nó bị thu hút sự chú ý.
Hoặc là nói, nó nổi giận rồi.