Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 194

Vạn Nhân Trảm, Trảm Đặc cùng với người xem đều tỏ vẻ mơ hồ.

Hòa Ngọc không giải thích, chỉ khẽ cười với Vạn Nhân Trảm và Trảm Đặc: "Không có gì, các anh không cần hiểu, cứ dựa theo sắp xếp của tôi mà hành động là được."

Theo lý luận hệ thống võ hiệp của cậu, thật khó hiểu.

Dù sao, bọn họ chưa từng tiếp xúc với nó.

Sự phát triển và nghiên cứu không đồng bộ. Trước đây, khi họ đi theo con đường hệ thống năng lực chiến đấu, càng đi càng xa trên con đường này. Năng lực chiến đấu và hệ thống trang bị chính là nhận thức của họ, giống như Trái Đất nhận thức về một vài lý thuyết khoa học.

Nhưng nhận thức chỉ là nhận thức, nhận thức của mỗi người không giống nhau.

Hòa Ngọc đưa ra ý kiến mới, dù sao họ cũng không thể tiếp thu ngay được. Hệ thống năng lực chiến đấu là nhận thức khắc sâu vào xương cốt, gần như tương đương với một cộng một bằng hai, xuất phát từ phản ứng bản năng sẽ không nghi ngờ.

Họ nhận định năng lực chiến đấu là số liệu, còn Hòa Ngọc nhận định năng lực chiến đấu là năng lượng.

Đây không phải vấn đề của Vạn Nhân Trảm và Trảm Đặc, chỉ là nhận thức khác nhau.

Vạn Nhân Trảm lại gầm lên: "Sao cái gì mày cũng không nói cho bọn tao biết, lại bảo bọn tao đi khiêu khích quái vật lớn như vậy?"

Hòa Ngọc chớp mắt: "Lúc trước không phải lúc anh chém tường cũng cực kỳ hăng hái sao?"

Vẻ mặt Vạn Nhân Trảm cứng đờ: "..."

Trảm Đặc lộ vẻ nghi ngờ, nhưng sau khi nghe Hòa Ngọc giải thích, anh ta im lặng luôn.

Một lúc lâu sau, anh ta mới mở miệng: "Thực ra cũng có thể thử. Tòa mê cung này không ăn thịt người, trước không làm tổn thương chúng ta, sau chắc cũng vậy."

Có một tia hy vọng, luôn muốn thử.

Dù sao, ngoài cách này của Hòa Ngọc, họ không còn cách nào khác.

Chẳng lẽ thật sự phải chờ người của đội khác đến sao?

Ải thứ nhất họ mới chạm mặt những người đó, cứ gặp nhau thế này, đoán chắc là phải ra tay trực tiếp.

Thời gian còn lại cho họ là hữu hạn.

Tuy Trảm Đặc không xem trọng cách của Hòa Ngọc, nhưng khi không có biện pháp khác, cứ thử xem.

Vạn Nhân Trảm: "...."

Gã còn có thể nói gì được?

Chỉ có thể thuận theo ý ba người kia.

Thật sự là điên rồi.

Vì sao gã lại có thể ở cùng một nhóm có suy nghĩ kỳ lạ như vậy?

Năm phút sau.

Hòa Ngọc dẫm lên chổi bay lên, độ cao không thấp cũng không cao, cậu bay lên khoảng ba thước.

Vạn Nhân Trảm và Trảm Đặc đứng trước mặt cậu, cũng bay khỏi mặt đất.

Trảm Đặc dẫn đầu phía trước, Vạn Nhân Trảm ở giữa họ.

Mấy người đều không hiểu cách sắp xếp của Hòa Ngọc, nhưng vào thời điểm này, họ chỉ có thể "tin tưởng đồng đội", nghe theo sự sắp xếp.

Mặt đất chỉ có Lăng Bất Thần, cậu ấy đứng ở phía sau, cố gắng để bản thân không bị dính vào.

Bình luận:

"Những người này thật sự quá mạnh, lại dám khiêu chiến thú mê cung."

"Nhìn ghi chép xem, thú mê cung không xuất hiện rất lâu rồi. Các tiền bối cao thủ của chúng ta cũng không muốn đối đầu và chiến đấu với thú mê cung, mất nhiều hơn được."

"Đúng rồi, thú mê cung cũng không ăn thịt người, chỉ cần có thể chạy đi là được, đâu cần đối mặt trực diện."

"Thật sự là điên rồi, chịu không ít thiệt thòi. Nếu biết thú mê cung gần như vô địch, Hòa Ngọc còn dám ra tay sao?"

"Cũng may thú mê cung không ăn thịt người, sau khi họ ra tay nếu không đánh lại, vẫn có thể sống."

Hòa Ngọc chỉ cười không nói.

Quả thật thú mê cung không ăn thịt người, nhưng khi có người uy h**p nó, nó thật sự không phản kháng sao?

Không thể nào, bản năng của sinh vật không cho phép.

Trước đó Vạn Nhân Trảm điên cuồng chém vào không ảnh hưởng gì đến nó, nhưng tiếp đó thì chưa chắc.

Bình Luận (0)
Comment