Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 220

"Phụt."

Ngay cả Early và chùy gai của gã đều xuyên qua người của Hòa Ngọc, ngay sau đó liền giống như bọt biển, biến mất không thấy. Hòa Ngọc không sao. Dường như Early chưa từng xuất hiện.

Người xem ngẩn người.

"Sao vậy?"

"Đây là tình huống gì vậy?"

"Là giả thần giả quỷ hay là Early đã bị hệ thống xử lý rồi?"

"Nhưng rõ ràng gã đã chết, sao còn xuất hiện?"

"NPC giả trang thành Early."

Hòa Ngọc mở mắt, nở nụ cười: "Quả nhiên chỉ là ảo giác mà thôi."

"Đã chết chính là đã chết, không thể để sống lại, cũng sẽ không trở thành NPC."

Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, xoay người đi về chỗ cũ: "Cuối cùng mình cũng hiểu vì sao lại là Cuộc chiến lương tâm rồi, ải này rất có ý nghĩa, cũng rất vui." Cậu giơ tay lên sờ hạt châu ở cổ tay, nụ cười trên khóe miệng càng rạng rõ. Quả nhiên, càng là tình huống nguy hiểm, vận may càng tốt. Ải này không những thú vị mà còn rất có lợi đối với người có thẻ bài nội gián như cậu.

Hòa Ngọc bước chân ra khỏi tấm chắn. Đoàn Vu Thần, Quỳnh, Trảm Đặc đã chờ ở bên ngoài rồi, bọn họ đi ra nhanh hơn. Khi cậu đi ra, Lăng Bất Thần và Vạn Nhân Trảm chạy ra với những bước chân rất hỗn loạn, hô hấp cũng có hơi không ổn định. Trên người Vạn Nhân Trảm có vết thương, vừa đi ra ngoài liền nói: "Sao vậy? Tình hình ở trong đó như thế nào, rốt cuộc ải này phải làm cái gì?"

Không ai trả lời, chỉ có Đoàn Vu Thần lắc đầu, hiển nhiên bọn họ cũng không biết ải này rốt cuộc là sao. Vạn Nhân Trảm chuẩn bị hỏi tiếp, Kiều Viễn liền đi ra. 

Mặt anh ta tái nhợt, ánh mắt có chút đờ đẫn, dường như đã gặp phải đả kích gì đó. Vừa mới đi ra, Kiều Viễn liền xông về phía Hòa Ngọc dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta đặt lưỡi lê lên cổ Hòa Ngọc, lạnh lùng nói: "Mày là nội gián, là mày ép Seattle đi, vu oan Early, tao đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mày và Early."

"Hòa Ngọc, giấu kỹ thật đấy." Mọi người ngẩn ra, hoang mang nhìn về phía hai người bọn họ. 

Bình luận lập tức nổ tung.

"Vãi, vãi."

"Cửa ải này k*ch th*ch thật, thế mà Hòa Ngọc lại bại lộ như vậy."

"Vừa nãy không nhìn thấy có người ở xung quanh mà, sao Kiều Viễn lại nhìn thấy được?"

"Xong đời rồi, Hòa Ngọc lại bị bại lộ như vậy."

"Ha ha, tự Hòa Ngọc cũng không ngờ đến đúng không, lần này xem cậu ta chơi như thế nào."

Trái Đất.

Vệ Gia Quốc đột nhiên đứng lên, mím chặt môi: "Trận đấu này chĩa mũi nhọn vào Hòa Ngọc, ải này để ảo ảnh của Early xuất hiện, để Hòa Ngọc và Early nói chuyện, lại để Kiều Viễn nghe thấy." Sắc mặt của Diệp Khai Quân cũng rất xấu: "Sao Hòa Ngọc lại đen đủi thế chứ?"

Đen đủi.

Vẻ mặt của Hòa Ngọc vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra một chút khác lạ nào, cậu chỉ nhìn lưỡi lê ở trên cổ, lại nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Viễn: "Anh nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và Early?" Kiều Viễn nhìn cậu bằng con mắt sắc bén. Hòa Ngọc giơ tay lên, muốn đẩy nhẹ tay của anh ta ra, nhưng lại khiến lưỡi lê kẹp càng chặt hơn, cổ của cậu xuất hiện một dòng máu.

Hòa Ngọc: "Bình tĩnh chút, cứ coi như tôi là nội gián, hiện tại anh cũng không thể giết tôi." Kiều Viễn dừng lại. Một lúc lâu sau, anh ta giơ lưỡi lê lên cao một chút: "Nhưng bọn tao tìm thấy nội gián rồi, ải này kết thúc, lập tức đưa mày về trời."

Hòa Ngọc: "Tôi không biết vì sao anh có thể chắc chắn như vậy." Cậu giơ tay lên đẩy mắt kính: "Tôi không đánh thắng được Seattle, không nhìn thấy Seattle, càng không nhìn thấy Early. Không phải là Early đã chết rồi à? Anh chắc chắn anh nhìn thấy anh ta không?"

Kiều Viễn kích động nói: "Ảo ảnh, tao nhìn thấy ảo ảnh của Early." Nội gián đã bị tìm thấy bằng cách như vậy, anh ta cảm thấy rất kích động. Càng không ngờ là, tên nội gián này chính là Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc nhướng mày: "Vậy sao anh có thể khẳng định người anh nhìn thấy không phải là ảo ảnh của tôi?" Kiều Viễn ngơ ra. Hòa Ngọc: "Kiều Viễn, tôi không nhìn thấy Early, thứ tôi nhìn thấy là Trấn Tinh, Eugene đang đuổi theo chúng ta." Cậu không nhìn Kiều Viễn nữa mà quay đầu nhìn về phía sáu người khác: "Các anh thì sao? Các anh nhìn thấy gì rồi?"

Lăng Bất Thần: "Tôi nhìn thấy Đoàn Vu Thần muốn giết Seattle."

Trảm Đặc: "Tôi nhìn thấy Lăng Bất Thần là nội gián."

Quỳnh buông lỏng tay xuống: "Tuy rằng tôi không nhìn thấy nội gián, nhưng tôi nhìn thấy hình ảnh khác, cũng đều là giả."

Đoàn Vu Thần: "Tôi nhìn thấy Vạn Nhân Trảm ép Seattle đi, vu oan Early."

Hòa Ngọc thu tầm mắt lại, lại nhìn về phía Kiều Viễn, giọng nói bình tĩnh mà trấn định: "Kiều Viễn, anh còn nhìn thấy hình ảnh nào khác không?"

Kiều Viễn từ từ cất lưỡi lê đi, hoang mang lắc đầu. Một lúc sau, anh ta nói nhỏ: "Không, xin lỗi, tao hiểu lầm mày rồi." 

Tất cả mọi người đều nhìn thấy ảo giác, cho nên thứ anh ta nhìn thấy cũng không phải là thật. 

Nhưng mà ảo giác này thật sự rất lạ lùng.

Bình Luận (0)
Comment