Bình luận: "Vãi, Hòa Ngọc quá bình tĩnh, chỉ như vậy đã lừa gạt được rồi."
Bình luận: "Hắn ta là ảnh đế đúng không, nếu không phải là cả quá trình tôi đều ngồi xổm ở phòng phát sóng trực tiếp của cậu ta, tôi cũng tin cậu ta rồi."
Bình luận: "Mẹ nó, vừa nãy làm tôi căng thẳng muốn chết."
Hòa Ngọc rất bình tĩnh, không sao cả mà lắc đầu: "Ải này rất khó, không những dùng ảo ảnh mê hoặc chúng ta, còn muốn chúng ta tự giết nhau. Nhưng mà, trận đấu này vẫn luôn chém giết nhau." Mắt cậu quét qua những người khác, bình tĩnh chuyển sang chủ đề khác: "Còn một người nữa đâu?"
Những người khác dừng lại, lúc này mới nhớ đến Harvey vẫn chưa đi ra.
"Đúng rồi, Harvey đâu? Vẫn còn trong đó à? Bị ảo ảnh bao vây lại rồi?" Đoàn Vu Thần nhíu mày. Những người khác lắc đầu.
Vì thế, bọn họ vừa thảo luận cửa ải này, vừa đợi Harvey. Nhưng mười phút đã trôi qua, không có một chút manh mối nào cả, cũng không thấy Harvey đi ra. Sắc mặt của mọi người đều nặng nề hơn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tấm chắn.
Hòa Ngọc chậm rãi nói: "Chúng ta không cần đợi nữa, có thể Harvey đã xảy ra chuyện." Thăng cấp sẽ thông báo, nhưng nếu chết ở trong đó thì sẽ không có thông báo. Tất cả mọi người cũng đã đoán ra, nhưng khi nghe thấy vẫn không kìm được mà hít một hơi thật sâu.
Bình luận bùng nổ.
"Vãi. Harvey chết như thế nào?"
"Mẹ nó, cái này không phải là do Hòa Ngọc làm."
"Những người đi đến phòng phát sóng trực tiếp của Harvey đã quay lại chưa?"
"Quay lại rồi, Harvey chết trên chính đôi tay của mình, không liên quan đến nội gián."
Quỳnh đè vành nón: "Trí não không thể dùng được khi ở bên trong, rốt cuộc ải này là sao đây? Chúng ta còn chưa hiểu rõ ải này phải làm cái gì thì đã mất đi một người rồi."
"May là Harvey không phải là nội gián." Trảm Đặc vui vẻ bổ sung thêm một câu. Không ai biết Harvey đã gặp phải chuyện gì, sau khi đi vào ải thứ ba liền tách ra, không thể cầu cứu, nếu Harvey là nội gián, e là nhóm bọn họ đã không còn nữa.
Vạn Nhân Trảm chửi ầm lên: "Rốt cuộc đây là cái gì? Vừa đi vào đã tách ra, thứ nhìn thấy được đều là giả, nếu nội gián chết, chẳng phải là liên lụy đến ông đây rồi à." Những người khác lắc đầu, cau mày. Thật sự là cửa ải này còn khó hơn cửa ải kia, trạm kiểm soát khác dù gì cũng biết phải làm cái gì, trạm kiểm soát này còn chưa hiểu rõ liền đã mất một người rồi.
"Tiếp theo phải làm sao đây?" Trảm Đặc hỏi. Giá trị vũ lực của anh ta rất cao nhưng trí tuệ lại kém hơn, trạm kiểm soát cần chỉ số thông minh để phân tích như thế này, Trảm Đặc không thể làm gì được.
Vạn Nhân Trảm cũng như thế, gã nhìn về phía Hòa Ngọc theo bản năng: "Vậy ải này là trạm kiểm soát ảo giác, chúng ta cần làm cái gì?"
Hòa Ngọc nghĩ một lúc, nói: "Ải này tôi vẫn chưa chắc chắn, còn cần tiếp tục quan sát." Cậu lấy quyển sổ quen thuộc ra, cẩn thận hỏi thăm những chi tiết mà người khác nhìn thấy, bao gồm Kiều Viễn, cậu cũng ghi chép như thường.
Những người khác đều biết cậu đang tìm manh mối, cũng rất phối hợp. Sau khi ghi chép xong, Hòa Ngọc rơi vào trầm tư.
Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người: "Chúng ta đi vào lần nữa xem, tôi vẫn còn thiếu tin tức liên quan đến ải này. Lần này, dùng dây thừng nối người lại, xem có thể bị tách ra không."
"Đây là một cách hay, ở bên trong gọi nhau cũng không có tác dụng, thử dây thừng đi." Mắt Vạn Nhân Trảm sáng lên.
Vì thế, Quỳnh lấy một sợi dây thừng mảnh ra, cột cổ tay của mọi người lại với nhau. Hòa Ngọc là "kẻ yếu", cho dù cảm thấy cậu không có khả năng là nội gián, vẫn để vào cậu giữa, trước sau đều có người bảo vệ. Từ Quỳnh bắt đầu, từng người đi vào trong tấm chắn. Kiều Viễn ở phía trước Hòa Ngọc, Hòa Ngọc nhìn bóng lưng của anh ta, hơi nheo mắt lại.
Lại đi vào tấm chắn. Hòa Ngọc cúi đầu, không hề ngạc nhiên khi thấy dây thừng ở trên tay đã bị đứt.
Đúng vậy, đứt rồi, mà không phải là biến mất.
Hòa Ngọc nở nụ cười: "Quả nhiên." Cậu đã đoán được sẽ như thế này. Mà mục đích cậu đề nghị đi vào trong thêm một lần nữa, không phải là vì tìm kiếm.
Hòa Ngọc nhấc chân, mục tiêu rõ ràng, đi về phía trước.