Anh ta và Quỳnh đều đến từ hành tinh hỗn loạn, trước khi đi vào thi đấu bọn họ đã quen biết nhau, ngay đầu cuộc thi đấu bọn họ cũng đã bàn nhau, chưa đến trận chung kết, hai người tuyệt đối không được ra tay với đối phương. Bình thường đều đi một mình, khi cần mới hợp tác.
Cũng bởi vậy, vòng tuyến chọn và vòng thứ nhất, Quỳnh và Kiều Viễn đều tách nhau ra. Nhưng ở vòng thứ hai, đồng đội tâm cơ không đáng tin, Quỳnh mới mời Kiều Viễn, cô ta tin tưởng Kiều Viễn. So sánh với những người khác trong các đội tạm thời, Kiều Viễn cũng tin Quỳnh hơn. Chưa đến trận chung kết, Quỳnh sẽ không ra tay với anh ta. Vì thế, Kiều Viễn thản nhiên đối diện với đòn tấn công của Quỳnh, mặc kệ châm của Quỳnh xuyên qua người mình.
Quả nhiên, Quỳnh biến mất. Kiều Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Vậy có phải tất cả đều là ảo ảnh không? Quỳnh là ảo ảnh, lần trước Hòa Ngọc và Early cũng là ảo ảnh. Nhưng mà, anh ta vẫn cảm thấy hai lần có hơi khác nhau. Kiều Viễn nhíu mày suy nghĩ, có chút ngẩn ngơ.
"Ô!" Anh ta che cổ lại, nhanh chóng tránh đi, hoảng sợ mà nhìn về vị trí vừa nãy. Hòa Ngọc cầm một con dao nhỏ, bình tĩnh nhìn anh ta.
Bình luận: "Thật sự đã rất lâu rồi không thấy một con dao bình thường như vậy."
"Ảo ảnh của Hòa Ngọc..." Giọng Kiều Viễn khàn khàn.
Nhưng ngay sau đó, Kiều Viễn phát hiện có gì đó không đúng. Anh ta buông tay xuống, đưa mắt sang, trên tay đầy máu tươi, truyền đến cảm giác đau đớn. Kiều Viễn trợn tròn mắt, nói: "Là thật."
Vừa nãy anh ta trốn tránh theo bản năng chứ không phải là đánh trả bởi anh ta nghĩ đây là ảo ảnh. Nhưng máu tươi trên tay và sự đau đớn ở cổ nói cho anh ta rằng đây e rằng không phải là ảo ảnh.
Hòa Ngọc nở nụ cười: "Bị anh phát hiện rồi, anh thật là nhạy bén, phản ứng nhanh thật đấy"
Bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp của Kiều Viễn bùng nổ.
"Là Hòa Ngọc đúng không?"
"Thật hay giả? Tôi đã không thể phân biệt được nữa rồi."
"Vãi, là thật, tôi vừa chạy sang phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc, mẹ nó, giống y hệt nhau, là người thật."
"Là sao vậy? Sao Hòa Ngọc lại tìm Kiều Viễn? Cậu ta muốn làm cái gì?"
Kiều Viễn: "Sao mày lại tìm tao? Mày muốn làm cái gì?" Trong nháy mắt anh ta như nhận ra, nhíu mắt: "Lần trước đi vào, thứ tao nhìn thấy chính là sự thật." Chẳng trách hai lần "ảo ảnh" mang đến cảm giác hoàn toàn không giống nhau, lần thứ nhất căn bản không phải là ảo ảnh. Nếu Kiều Viễn vào thêm mấy lần nữa, chắc chắn có thể phân biệt được. Đáng tiếc, đây mới là lần thứ hai, một lần thật, một lần ảo, còn thiếu nhóm đối chiếu.
Hòa Ngọc nghiêng đầu: "Đúng vậy, cho nên không thể giữ anh lại, vốn dĩ không định giết anh, nhưng nếu anh đã nghi ngờ rồi vậy thì tôi chỉ có thể g**t ch*t anh."
Kiều Viễn cười lạnh: "Dựa vào mày? Hấp dẫn các ngôi sao và trận pháp của mày hình như cũng không thể dùng một mình được."
Bình luận: "Liệu Hòa Ngọc có dùng chiêu kia không?"
Bình luận: "Giống như cách dùng bật lửa dọa Seattle không? Kiều Viễn khá lý trí, có lẽ sẽ không bị dọa đâu."
Đang lúc bình luận thảo luận, phòng phát sóng lại xuất hiện một người, bình luận lập tức thay đổi.
"Vãi, vãi, tôi thấy cái gì rồi?"
"Mắt tôi bị nhòe rồi đúng không? Cái này không có khả năng."
"Mẹ nó, sao gã lại ở đây? Gã và Hòa Ngọc liên hợp lại với nhau rồi?"
"Thật hay giả? Sao có thể?"
Một bóng người từ nơi xa dần đi đến đứng ở bên cạnh Hòa Ngọc, nhìn về phía Kiều Viễn.
Vạn Nhân Trảm.
Kiều Viễn: "..." Anh ta không thể tin được: "Mày hợp tác với Hòa Ngọc?"
"Không được à?" Hòa Ngọc thản nhiên nói: "Kiều Viễn, anh nói một mình tôi không giết được anh, vậy thêm Vạn Nhân Trảm thì sao? Anh có thể mạnh hơn thú mê cung hử?" Cấp bậc của thú mê cung ngay cả mười tên Kiều Viễn cộng lại cũng không so được. Hòa Ngọc và Vạn Nhân Trảm, tổ hợp này chính là vô địch, Kiều Viễn cũng không thể phản kháng lại được.
Nhưng mà...
Kiều Viễn không hiểu: "Vạn Nhân Trảm, mày điên rồi, sao mày hợp tác với Hòa Ngọc? Cậu ta là nội gián, lượt này mày sẽ thua, rốt cuộc vì sao mày lại đứng về phía của Hòa Ngọc?"
Hòa Ngọc cắt ngang Kiều Viễn đang sụp đổ: "Sửa lại một chút, không phải là Vạn Nhân Trảm đứng về phía tôi, mà là tôi đứng về phía của Vạn Nhân Trảm."
Kiều Viễn: "..."