Anh ta trợn tròn mắt, trong nháy mắt đã hiểu ra.
Vạn Nhân Trảm mới là nội gián.
Hòa Ngọc hợp tác với Vạn Nhân Trảm, cho nên cửa ải lần trước Vạn Nhân Trảm ép Seattle đi, bọn họ làm chứng cho nhau, loại bỏ Early. Anh ta thấy ảo ảnh của Hòa Ngọc, biết Hòa Ngọc có liên quan đến nội gián, cho nên hai người mới đến giết mình. Chẳng trách Vạn Nhân Trảm lại kích động muốn loại bỏ Early như vậy, chẳng trách trận thi đấu này Vạn Nhân Trảm lại bảo vệ Hòa Ngọc. Hóa ra bọn họ đã liên hợp lại với nhau từ lâu rồi.
Kiều Viễn nhìn chằm chằm Hòa Ngọc: "Vậy mày thì sao? Vì sao mày lại muốn hợp tác với Vạn Nhân Trảm? Anh ta sẽ bỏ qua cho mày không?"
Hòa Ngọc lắc đầu: "Sẽ không." Vẻ mặt cậu bình tĩnh: "Nhưng tôi không hợp tác với anh ta, anh ta cũng sẽ giết tôi, số phiếu của tôi còn ít, đợi tôi đủ phiếu sẽ rời đi, người chiến thắng trận đấu này chính là Vạn Nhân Trảm, chúng ta không có cơ hội trở mình."
Kiều Viễn: "Mày nói sự thật đi thì chúng ta còn có cơ hội trở mình." Chỉ cần Hòa Ngọc nói ra sự thật khi Mê cung hỗn loạn kết thúc, Vạn Nhân Trảm liền bị loại, bọn họ có thể thắng.
Khuôn mặt Hòa Ngọc trong trẻo nhưng lạnh lùng, cậu giơ tay lên đẩy mắt kính chống ở trên cánh mũi, giọng nói lành lạnh: "Tôi nói rồi, các anh sẽ bảo vệ tôi qua ải của trạm kiểm soát tiếp theo không?"
Kiều Viễn: "..." Sẽ không. Nội gián chết rồi, bọn họ sẽ không bảo vệ bất kỳ đồng đội nào.
Hòa Ngọc cười lạnh: "Hơn nữa, tôi vừa nói ra, anh liền g**t ch*t tôi. Với tình hình năng lực chiến đấu chỉ tám điểm, làm sao đánh trả được? Tôi không ngu."
Kiều Viễn không nói nữa.
Hòa Ngọc nhướng mày: "Được rồi, không nói nhiều nữa, Kiều Viễn, anh có thể đứng yên chờ chết rồi, tôi và Vạn Nhân Trảm, anh không đánh thắng đâu." Bên cạnh, Vạn Nhân Trảm khua rìu. Hòa Ngọc giơ tay lên, hiển nhiên cậu chuẩn bị sử dụng "hấp dẫn các ngôi sao" đáng sợ kia của cậu.
Kiều Viễn lùi về sau hai bước, đột nhiên mỉm cười: "Hòa Ngọc, biết vì sao tao lại muốn nói chuyện với mày không?" Bóng dáng của anh ta biến mất tại chỗ, chỉ để lại một câu. "Bởi vì tao đang đợi phiếu, đủ hai trăm nghìn phiếu rồi, tao đi trước một bước, lượt sau tìm mày báo thù."
Kiều Viễn rời khỏi tại chỗ, chỉ để lại Hòa Ngọc và Vạn Nhân Trảm.
Phòng phát sóng của Hòa Ngọc, bình luận điên cuồng nhắn.
"Vãi, vãi, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy, tôi biết Hòa Ngọc nói hoàn toàn là giả, nhưng vì sao Vạn Nhân Trảm lại phối hợp với cậu ta?"
"Tôi cũng rất thắc mắc, không thấy Vạn Nhân Trảm và Hòa Ngọc giao lưu với nhau."
"Rốt cuộc là Vạn Nhân Trảm đến khi nào? Chẳng lẽ là khi tôi đi uống nước, Hòa Ngọc và Vạn Nhân Trảm đã đạt thành hợp tác."
"Vì sao Vạn Nhân Trảm lại phối hợp với Hòa Ngọc như vậy, không khoa học mà."
"Nhưng mà, vì sao cậu ta lại lừa Kiều Viễn?"
"A a a, Hòa Ngọc giải thích đi."
"F*ck, rốt cuộc là vì sao? Rốt cuộc Hòa Ngọc đang làm cái gì?"
"Vãi, mọi người nhanh ra xem phòng phát sóng trực tiếp của Vạn Nhân Trảm, vốn dĩ Vạn Nhân Trảm không ở cùng với Hòa Ngọc."
Ngay chỗ cũ, Vạn Nhân Trảm ở bên cạnh Hòa Ngọc biến thành ngôi sao lấp lánh, biến mất không thấy. Chỉ còn lại một mình Hòa Ngọc ở chỗ đó, dáng người cậu thẳng tắp, cho dù so với những người khác trông cũng có hơi gầy yếu nhưng cũng có một loại năng lượng cứng cỏi. Mắt kính không độ ở trên cánh mũi, ngón tay nghịch dao nhọn, dường như cũng không hề bất ngờ khi "Vạn Nhân Trảm" biến mất.
Khán giả: "..."
"Vạn Nhân Trảm" này, lại là giả.
Bọn họ trợn tròn mắt nhìn Hòa Ngọc đang mỉm cười ở trước mặt, khóe mắt, đuôi lông mày đều là ý cười, đôi mắt sáng long lanh như sao sáng, cậu lẩm bẩm, giọng nói rất nhỏ, chỉ có khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp mới có thể nghe thấy, giọng nói thì thầm khàn khàn mang theo ý cười.
"Biết vì sao tôi nói những lời vô nghĩa với anh không?"
"Đồ ngốc, bởi vì tôi cũng đang đợi số phiếu của anh đủ."
Cùng lúc đó, tiếng thông báo quen thuộc vang lên khắp trận thi đấu lượt thứ hai.
[Chúc mừng Kiều Viễn thăng cấp, số vị trí còn thừa: 9009.]