Mọi người rơi vào im lặng. Phải, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Hòa Ngọc và làm theo sự sắp xếp của Hòa Ngọc.
Mà lý do cho sự im lặng của họ là... sự tin tưởng đó cũng “không đáng tin”. Nội gián vẫn còn đó. Khi họ che chắn ý thức của mình và đi về phía cái cây lớn theo bản năng, ai biết họ sẽ gặp phải điều gì trên đường đi, ai biết nội gián có đột nhiên ra tay hay không? Rất nguy hiểm, nên họ im lặng.
"Mọi người nghĩ thế nào?" Đoàn Vu Thần hỏi những người khác.
Lăng Bất Thần đột nhiên nói: "Tôi nghe theo Hòa Ngọc."
Mọi người: "..." Suýt nữa thì quên mất còn một người nữa, tổng cộng có sáu người chứ không phải năm người.
Vạn Nhân Trảm: "Không còn cách nào khác thì chỉ có thể thử xem sao, đúng không?" Gã nhìn về phía Hòa Ngọc, hừ lạnh một tiếng: "Nếu như không phải là một tân binh chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu đề xuất biện pháp này, tao nhất định sẽ nghi là nội gián muốn giết hết chúng ta."
Hòa Ngọc dang tay ra với thái độ "Mọi người có thể làm bất cứ điều gì mà mọi người muốn."
Đoàn Vu Thần im lặng một lúc lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu: "Tôi ủng hộ. Dù sao thì chúng ta cũng không có giải pháp nào tốt hơn. Eugene và Trấn Tinh có thể đuổi đến bất cứ lúc nào."
Trảm Đặc nhún vai: "Mọi người đều quyết định rồi, tôi cũng ủng hộ thôi."
Quỳnh: "Dù sao cũng phải mạo hiểm một chút, chỉ hy vọng những gì mà Hòa Ngọc nói là sự thật."
Hòa Ngọc đẩy kính lên: "Tôi lấy phẩm chất của mình để thề, giả thuyết cây lớn là mỏ neo có xác suất 80% là sự thật, tỷ lệ thành công của ải này là 80%, có đánh cược hay không thì tùy mọi người."
"Đi." Không có gì phải do dự nữa. Vượt qua mỗi cửa ải đều sẽ có nguy hiểm. Vì vậy, sau khi mất đi một người, sáu người họ bước vào ải thứ tư Cuộc chiến lương tâm lần thứ ba.
Khi Hòa Ngọc rơi xuống đất, vẫn là khung cảnh quen thuộc, vẫn là cái cây lớn xanh biếc kia. Cậu đang định nhấc chân lên thì đột nhiên dừng lại.
Hòa Ngọc: "Xuất hiện đi."
Không có động tĩnh.
Hòa Ngọc cười nhẹ: "Tôi vẫn có thể phân biệt thật giả, vì vậy xuất hiện đi."
Tiếng bước chân vang lên, rất nhẹ. Hòa Ngọc quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của người tới.
Đoàn Vu Thần.
Không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào trên nét mặt của Hòa Ngọc, cậu bình tĩnh nhìn Đoàn Vu Thần và ra hiệu cho anh ta nói trước.
Sắc mặt của Đoàn Vu Thần rất phức tạp: "Cậu không kinh ngạc sao?"
Hòa Ngọc nhướng mày: "Không có gì để kinh ngạc cả. Trong đội của chúng ta không có nhiều người có đầu óc. Hình như khi Liên Bang phát triển năng lực chiến đấu, họ không quá quan tâm đến chỉ số thông minh thì phải."
Đoàn Vu Thần nghẹn một hồi, hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Anh ta nhìn Hòa Ngọc, hơi nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn.
"Hòa Ngọc, tôi nhìn thấy hết rồi."
"Cảnh tượng chân thật mà không phải ảo giác, cậu cùng Vạn Nhân Trảm hợp lực."
Biểu cảm của Hòa Ngọc cuối cùng cũng đông cứng lại, không thể không để ý nữa, cậu nhìn vào mắt Đoàn Vu Thần, mím môi: "Anh biết hết rồi, vậy thì sao? Anh định làm gì?"