Trảm Đặc: "Tôi cũng vậy, không phát hiện gì hết."
Mọi người nhìn Hòa Ngọc, Đoàn Vu Thần hỏi: "Còn cậu thì sao? Cậu phát hiện ra gì không? Trước kia cậu nói phải vào trong để xác minh một vài điều, đã xác minh được chưa?"
Trực tiếp hỏi Hòa Ngọc, còn về Lăng Bất Thần…
À, họ lại bỏ qua cậu ấy rồi. Khán giả cũng bỏ qua nốt.
Lăng Bất Thần: "..." Cậu ấy sờ mũi, nhìn Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc nghe vậy, gật đầu một cái, lấy cuốn sổ của mình ra, ngậm bút vào miệng, ngậm nắp bút, dùng bút viết vẽ lên sổ.
"Đã xác minh rồi, điểm đầu tiên, chắc chắn ải này có boss, nếu như đơn thuần chỉ là ảo ảnh dẫn người vào không gian khác, vậy sợi dây trên tay hẳn là nên biến mất chứ không phải là đứt ra." Không đợi họ hỏi, cậu tiếp tục: "Đứt nghĩa là boss đã ra tay rồi, e rằng ảo ảnh cũng là thủ đoạn của nó."
Hòa Ngọc mở cuốn sổ ra, đưa cho họ xem, trên đó có một bức vẽ: "Đây là điều tôi muốn xác minh. Căn cứ vào những thông tin trước đây của mọi người và tình huống mà tôi nhìn thấy sau hai lần vào điều tra, điểm vào của chúng ta có thể khác nhau. Khi đi dạo, khung cảnh mà chúng ta nhìn thấy cũng có chút thay đổi, nhưng rõ ràng chúng ta tiến vào từ một cửa, có đi thế nào cũng không gặp được nhau, cũng không liên lạc được, rất kỳ quái đúng không?"
Vạn Nhân Trảm và những người khác vô thức gật đầu. Bọn họ nhìn bản phác thảo, đó là một cảnh ở ải thứ tư, rất giống với những gì họ thấy, hẳn là Hòa Ngọc dựa trên những gì cậu thấy mà vẽ ra.
Cậu hỏi: "Những gì mà mọi người nhìn thấy có lẽ cũng là cảnh tượng giống như thế này phải không?"
Những người khác gật đầu.
Hòa Ngọc giả vờ mỉm cười: "Có phải mọi người thấy bên trong rất lớn, đi rất lâu rồi mà không gặp được ai đúng không? Nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết, bên trong rất nhỏ, có lẽ chúng ta chỉ luôn đi lòng vòng ở một chỗ."
Mọi người: "!!!" Họ choáng váng.
Vạn Nhân Trảm cắt ngang: "Nhưng tao đã đi rồi mà, hơn nữa còn đi rất xa, còn hét lên nữa, nhưng không ai trả lời."
Quỳnh gật đầu: "Hoa cỏ cũng là thật."
Hòa Ngọc đưa tay ra, dùng bút gõ lên những bông hoa và cây cỏ trên bản phác thảo: "Đúng vậy, chúng đều là thật. Hoa cỏ không lừa được nhưng ý thức của chúng ta có thể lừa được." Nụ cười của cậu không thay đổi: "Che khuất ý thức của chúng ta là có thể điều khiển những cảnh mà chúng ta nhìn thấy, những việc mà chúng ta đã làm. Chúng ta đã đi lâu như vậy, trải nghiệm nhiều như vậy, nhưng thực ra là chúng ta chỉ đi lòng vòng xung quanh, phạm vi hoạt động rất nhỏ, vô cùng nhỏ. Chỉ là chúng ta không thể nghe hoặc nhìn thấy những người khác."
Đoàn Vu Thần nhíu mày: "Căn cứ vào đâu? Làm thế nào để giải quyết?"
Hòa Ngọc: "Căn cứ vào cảm giác của tôi. Khi anh không nghe bằng tai, nhắm mắt lại, không nhìn nữa, che đậy ý thức của mình lại rồi đi về phía trước, anh có thể nhìn thấy một cảnh tượng khác." Cứ như vậy là cậu đã đi về phía Kiều Viễn.
Hòa Ngọc không cho họ thời gian để đặt câu hỏi hay tiếp tục suy nghĩ, cậu gõ bút lên bản phác thảo: "Cho dù chúng ta có đi như thế nào, đi vào lần thứ mấy, cảnh tượng mà chúng ta nhìn thấy có chút khác biệt, nhưng cái cây lớn này là thứ mà mọi người đều thấy. Hơn nữa, nó ở trước tiên trong tầm mắt của tất cả chúng ta." Cậu khoanh vòng cái cây lớn: "Mọi người có biết mỏ neo không? Mỏ neo là điểm cốt lõi, điểm duy nhất mà chúng ta có thể phán đoán giữa thực và ảo. Cái cây này là mỏ neo của chúng ta."
Quỳnh lắc đầu, nâng vành mũ lên, nghiêm túc nhìn Hòa Ngọc: "Tôi đi đến phía dưới gốc cây đại thụ, vẫn như vậy, không có gì cả."
Hòa Ngọc cười nói: "Cô thật sự đi đến đó rồi sao?"
"Ý anh là gì?" Quỳnh cau mày.
"Cảnh cô đi về phía cái cây lớn có thể là ảo ảnh."
Hòa Ngọc đột nhiên đóng cuốn sổ lại, cất đi, đậy nắp bút lại, nhẹ giọng nói: "Lần này, sau khi chúng ta đi vào, có thể xác định phương hướng của cái cây lớn đó, sau đó làm theo lời tôi nói, nhắm mắt lại, bịt tai lại, che đậy ý thức, đi tới cái cây lớn kia."
"Suy luận của cậu chính xác không?"
Hòa Ngọc lắc đầu: "Không, chỉ 80% thôi."
Cậu nhìn mọi người bằng ánh mắt kiên quyết: "Nhưng mà chúng ta không còn cách nào khác nữa, đúng không?"