Hòa Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn con bò lửa khổng lồ đang lao về phía mình. Thân hình của nó cao sáu thước, mang theo hơi thở dũng mãnh hủy diệt trời đất, con đường nó chạy qua lửa bốc cháy hừng hực, nơi nó chạy qua đều in hằn một dấu chân sâu khổng lồ. Khí thế to lớn, không thể ngăn cản.
Ngược lại bởi vì tình thế bây giờ Hòa Ngọc không tốt lắm, lại còn cưỡng ép hấp thu năng lượng xung quanh, cho dù hiện tại vẫn đứng vững nhưng không thể động đậy được tý nào hết, chứ đừng nói đến việc chống lại. Nhưng ngay cả khi Hòa Ngọc vào thời hoàng kim thì cũng không có năng lực chiến đấu để chống chọi lại với nó.
Sắc mặt của Lăng Bất Thần thay đổi, cậu ấy vô thức tiến lên một bước, đứng trước mặt Hòa Ngọc, nhìn chằm chằm vào con bò lửa kia.
Đoàn Vu Thần kêu lên: "Cẩn thận -" Không ai trong số họ ngờ được rằng boss của ải này lại là một con bò lửa dữ tợn như vậy. Hơn nữa, thế mà lại nhắm đến Hòa Ngọc yếu nhất.
"Ầm -"
"Ầm ầm -"
Mỗi bước đi của con bò lửa, giống như đang dẫm lên người của họ, chưa đến mấy bước đã xông thẳng đến bên ngoài hòn đảo nhỏ, đến gần Hòa Ngọc, ngọn lửa cháy hừng hực mang theo nhiệt độ thiêu đốt da thịt, giống như một nồi chiên đang sôi sùng sục, nhiệt độ xung quanh tăng lên lần nữa.
Hòa Ngọc vẫn bất động, nhìn chằm chằm vào con bò lửa.
"Rầm -" Tại vị trí cách Hòa Ngọc mười mấy mét, con bò lửa cúi đầu, phun lửa ra.
Bình luận: "Dựa vào phiếu bầu chọn của Hòa Ngọc."
Bình luận: "Phiếu của Hòa Ngọc đã đủ hai trăm nghìn rồi, là bản thân cậu ta không đi."
Bình luận: "Cậu ta điên rồi, còn không đi hả?"
Bình luận: "Trời ơi cậu ta xong đời rồi."
Ngọn lửa cuồng nộ lao về phía Hòa Ngọc, nhiệt độ còn đáng sợ hơn cả dung nham phun trào, như thể nó sẽ thiêu rụi Hòa Ngọc thành tro bụi.
"Đùng -"
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Một trận cuồng phong va chạm với ngọn lửa, giống như một tấm bình phong ngăn ngọn lửa lại, có ranh giới rõ ràng, một bên là lửa, một bên là Vạn Nhân Trảm đang cầm cây quạt Ba Tiêu. Bàn tay của Vạn Nhân Trảm đã biến thành than hồng nhưng gã vẫn nắm chặt quạt Ba Tiêu, vết sẹo trên mặt gã vào lúc này cực kỳ hung hãn, khóe mắt nứt ra, nghiến chặt răng vung chiếc quạt Ba Tiêu lên lần nữa, đập thật mạnh xuống.
"Làm như, ông đây, chết rồi hả?" Đứng trước mặt gã mà dám hằm hè con gà yếu ớt mà gã đang bảo vệ. Thật sự không biết vì sao gã lại có biệt danh là "Vạn Nhân Trảm" sao?
"Vù vù -"
Một trận cuồng phong lớn hơn đã dập tắt được ngọn lửa, con bò lửa lùi lại hai bước theo bản năng.
Ngay lập tức, nó nổi cơn thịnh nộ. Ngọn lửa cuồng nộ càng bốc cao, thể hiện sự tức giận của nó. Mặc dù nó bị chiếc quạt dập đi một ít lửa xung quanh, nhưng điều này còn biến nó tức giận bộc phát ra sức mạnh dữ dội hơn nữa, nó giậm đôi bàn chân lửa khổng lồ của mình xuống đất, mặt đất dưới chân nó lập tức nứt ra, đá và tia lửa b*n r* tung tóe.
"Grao -"
Con bò giận dữ gầm lên với Vạn Nhân Trảm, hết âm thanh này đến âm thanh khác. Vạn Nhân Trảm giơ quạt Ba Tiêu lên tiếp tục quạt, tình thế giằng co lại bắt đầu. Không ai để ý rằng, tay mà Hòa Ngọc vừa mới giơ lên đã buông xuống lần nữa, đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ tươi, khôi phục lại sự tỉnh táo và bình tĩnh lúc đầu.
Sau nhiều lần đối đầu, con bò lửa đang tức giận nóng nảy dần dần xuất hiện một tia lý trí. Nó vừa tấn công Vạn Nhân Trảm, vừa tạo ra mấy dòng thác hướng về phía hòn đảo nhỏ, về phía Hòa Ngọc, Lăng Bất Thần, Đoàn Vu Thần. Nếu không có quạt Ba Tiêu, bọn họ sẽ không thể nào đối phó được với biển lửa kinh khủng như vậy.
"Đm mày được đấy!" Vạn Nhân Trảm chửi như tát nước, lập tức di chuyển quạt Ba Tiêu, quạt về phía biển lửa, nhưng vào lúc gã di chuyển quạt về phía biển lửa thì con bò lửa bỗng nhiên phun lửa dữ dội về phía gã.
Chiếc chổi nhanh nhẹn bay đi, đáng tiếc dòng thác lửa khổng lồ vẫn quét qua người Vạn Nhân Trảm.
Chân trái bị thiêu cháy hoàn toàn.
Tiếng đau đớn truyền qua kẽ răng, Vạn Nhân Trảm thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, đầu óc choáng váng, hai mắt đen kịt lại. Nếu không phải có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, chỉ sợ hiện tại gã đã ngã xuống.
Đằng sau, giọng Đoàn Vu Thần gấp gáp: "Không được, không thể tiếp tục như vậy, nó sẽ khiến mày kiệt sức đến chết đấy." Bò lửa có thể thở ra lửa, dường như đó là một sức mạnh vô tận.